Chương trước
Chương sau
“Vẫn là bỏ đi……” Khương Ấu An lắc đầu.

Hiển nhiên, Mặc Phù Bạch thực cảm thấy hứng thú.

“Hát cho ta nghe đi.”

“Ngươi đây là tâm thái gì a…… Làm gì phải bắt ta ca.” Khương Ấu An nhăn mũi lại.

Đáy mắt Mặc Phù Bạch toát ra một tia ý cười: “Chính là muốn biết có bao nhiêu khó nghe.”

Khương Ấu An lập tức liền nhảy lên, nàng đứng ở trước mặt Mặc Phù Bạch, mở to một đôi mắt to thanh triệt, ngược lại là có chút không cam lòng: “Ta cũng có bài hát sở trường a!”

“Hát đi, ta nghe đây!” Mặc Phù Bạch chỉnh lại thân mình nói.

Phương hướng đình hóng gió, còn có thể nghe được tiếng ca uyển chuyển nhẹ nhàng của vị A Yến cô nương kia, cùng với những thanh âm nghị luận phía sau thật nhỏ.

Khương Ấu An nghĩ nghĩ, dù sao cũng không ai sẽ chú ý tới bên này của nàng.

“Ngươi nghe a!”

“Ừ, ta nghe, xem xem có thể khó nghe đến mức nào.”

Khương Ấu An mắt to lập tức trừng lớn.

Tuy rằng nàng có tự mình hiểu lấy, biết chính mình ca hát không dễ nghe, nhưng người sao, đều là thích nghe lời hay a!

“Khụ khụ!” Khương Ấu An hắng giọng nói.

Nàng đứng thẳng người, bộ dáng thực khí thế.

Mặc Phù Bạch rất có hứng thú nhìn nàng.

Khương Ấu An lại hắng giọng nói: “Khụ khụ khụ……”

“Thật sự khó nghe liền thôi bỏ đi.” Mặc Phù Bạch đáy mắt có ý trêu chọc.

Khương Ấu An trừ mắt liếc hắn một cái, trương môi: “Đại…..”

“?”

Mặc Phù Bạch nhướng mày.

Khương Ấu An hừ nhẹ một tiếng:”Lại một lần nữa! “

“Ồ.”

Khương Ấu An hít sâu, sau đó mở to đôi mắt, cất giọng khí thế: “Sông lớn chảy về đông a,

muôn sao chầu Bắc đẩu a!”

Mặc Phù Bạch: “…………”

Hiện trường: “???”

A Yến cô nương kia hát《 Giang Nam mỹ 》khúc ca vừa mới ca xong, sau khi thanh âm uyển chuyển nhẹ nhàng kết thúc, những thanh âm nghị luận kia cũng đều biến mất, chủ yếu cũng là chờ Hoàng Thượng mở miệng lời bình. Chỉ là, hiện trường không khí an tĩnh bất quá mới có vài giây, một câu sông lớn chảy về phía đông đến từ phía sau, trực tiếp khiến cho động tác của mọi người nhất trí quay đầu lại, bao gồm cả Thánh Thượng cùng Hoàng Thái Hậu, đều quay đầu nhìn lại.

Cố tình Khương Ấu An còn đưa lưng về phía đình hóng gió cũng không có chú ý tới dị thường, nàng còn đang suy nghĩ muốn như thế nào đem khí thế hát ra tới.

“Thấy chuyện bất bình cùng hét to căm giận a…… Lúc cần ra tay thì ta quyết ra tay, đao kiếm ta đánh khắp Cửu Châu!”

Mặc Phù Bạch: “…………”

Những người khác: “…………”

“Sai rồi, ta xướng sai ca từ!” Khương Ấu An gãi gãi đầu.

Mặc Phù Bạch trầm mặc một lát: “Đừng hát nữa.”

Khương Ấu An bối rối.



Còn tưởng rằng Mặc Phù Bạch ghét bỏ nàng hát khó nghe.

Bài hát này, là khi nàng còn nhỏ, ông ngoại nàng dạy.

Là bài hát duy nhất nàng hát không khó nghe.

“Quay đầu.” Mặc Phù Bạch nhắc nhở nàng.

“Cái gì vậy?”

Khương Ấu An quay đầu.

“…………”

Động tác đôi mắt nhất trí đều dừng ở trên người nàng.

Không khí an tĩnh một hồi lâu ——

Cho đến khi tiếng cười to vang lên.

“Ha ha ha, hay một câu thấy chuyện bất bình cùng hét to căm giận, lúc cần ra tay thì ta quyết ra tay……..”

Có thể không kiêng nể gì cười to như vậy, trừ bỏ đương kim Thánh Thượng còn có thể có ai đâu!

“Không nghĩ tới nha đầu này không chỉ có sẽ thổi kèn xô na, ngay cả háy cũng đều rất tốt.” Hoàng Thái Hậu khích lệ nói.

Vị A Yến cô nương kia còn đang chờ Thánh Thượng khen ngợi nhìn Khương Ấu An trong mắt tràn đầy ai oán.

Ngọc quý phi khóe miệng cũng là nhịn không được trừu trừu.

Này nha đầu c.h.ế.t tiệt kia…… Ý định tới phá nàng phải không?!

“Khúc nhạc này rất đặc biệt, ngươi lại đây……” Hoàng Thượng hướng tới Khương Ấu An vẫy tay, ý bảo nàng đi qua.

Khương Ấu An: “…………”

Đừng, nàng chỉ biết hát một bài này!!!

Những bài khác, sẽ hát, nhưng là hát không dễ nghe a!

Khương Ấu An không có lập tức hướng tới phương hướng đình hóng gió đi đến, mà là mắt trông mong nhìn Mặc Phù Bạch một cái.

Mặc Phù Bạch đứng dậy, trường thân ngọc lập.

Còn không đợi Mặc Phù Bạch mở miệng, một đạo bén nhọn tiếng nói vang lên: “Bệ hạ…… Bệ hạ……”

Tầm mắt mMọi người nhìn về phía trên người lão thái giám đang cong vòng eo.

Mã công công tiến lên, quỳ trên mặt đất: “Bệ hạ, biên quan tới báo, nói là đã xảy ra chuyện……”

Lời này vừa ra, không khí bốn phía liền thay đổi.

tươi cười trên gương mặt đương kim Thánh Thượng dần dần thu liễm xuống dưới.

Hắn chậm rãi đứng dậy: “Chư vị ái khanh theo ta đi Ngự Thư Phòng đi……”

Mã công công cũng vội vàng đứng dậy, trong chốc lát Hoàng Thượng liền mang theo đội ngũ rời đi Ngự Hoa Viên.

Mặc Phù Bạch cũng muốn rời đi, Khương Ấu An vươn tay nhỏ kéo kéo tay áo hắn.

Mặc Phù Bạch cái gì cũng chưa nói, bàn tay to nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mại của nàng, ngay sau đó nện bước, đi nhanh rời đi.

Đám người đi rồi, những phi tần ở hậu cung cùng nhóm gia quyến đều bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

Hoàng Thái Hậu hắng giọng nói.

Những thanh âm nghị luận đó lúc này mới dừng lại.

Cũng không biết là biên quan xảy ra chuyện gì, không khí Ngự Hoa Viên đều không quá thích hợp, Khương Ấu An muốn đi nhà xí, dò hỏi Mặc Hoan, lúc này mới có cung nữ chuyên môn dẫn nàng đi nhà xí.

“Thế tử phi xin dừng bước.”



Đi ra ngoài không bao lâu, phía sau vang lên một giọng nói dịu dàng.

Khương Ấu An quay đầu, liền nhìn đến nữ tử một bộ cung trang mày vàng nhạt, đầu đội châu thoa hướng tới nàng chậm rãi đi tới.

“Phạm Tần nương nương.”

Cung nữ dẫn Khương Ấu An đi nhà xí nhún người hành lễ.

Nữ tử trẻ tuổi nâng cổ tay trắng nõn lên, ý bảo nàng có thể đi rồi.

Cung nữ theo tiếng rời đi.

Khương Ấu An tuy khó hiểu, nhưng cũng hành lễ, dò hỏi: “Không biết Phạm Tần nương nương có chuyện gì sao?”

Phạm Tần là một nữ tử có diện mạo cổ phong điển hình, mặt trái xoan, mắt hạnh, môi anh đào, ngay cả khí chất nhìn qua đều là uyển chuyển mềm mại.

“Cũng không có chuyện gì quan trọng, chính là ta vừa lúc tiện đường, Thế tử phi nếu không chê, chúng ta cùng đi?”

Nguyên lai là cùng nhau đi nhà xí.

“Phạm Tần nương nương nói đùa, như thế nào sẽ ghét bỏ đâu!” Khương Ấu An hàn huyên nói.

“Chúng ta đây đi thôi.”

cung nữ Hầu hạ phạm tần ở phí sau cách hai người hơn hai mét.

Phạm tần cười nhạt nói: “Hôm nay thế tử phi thật là làm ta chờ mở rộng ra mắt! Không chỉ có kèn xô na thổi rất tốt, ngay cả ca hát cũng hay. Chỉ tiếc, không có thể nghe được toàn bộ khúc nhạc kia của Thế tử phi.”

Khương Ấu An ha hả cười: “Phạm Tần nương nương quá khen, chút tài mọn, không đáng nhắc đến.”

“Nơi này không có những người khác, thế tử phi có thể gọi tên của ta Oánh Nhi.”

“Phạm Oánh Nhi?”

Khương Ấu An rõ ràng sửng sốt.

Phạm Oánh nhi mở to một đôi mắt đẹp trong trẻo hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không……”

Khương Ấu An nhớ tới, ngày Lâm đại tướng quân về kinh ấy, nàng ở trên phố gặp được Lâm Tang.

Lâm Tang hỏi một câu, hỏi nàng có quen biết Phạm Oánh Nhi không?

Người Lâm Tang nói, đó là Phạm Tần trước mắt?

Lâm Tang là có ý tứ gì?

Phạm Oánh Nhi một chút nghi ngờ đều không có, ngôn ngữ thái độ cũng thật bình dị gần gũi, nàng nói: “Lúc trước nghe nói Thế tử đón dâu, ta còn tò mò, cô nương gả cho Thế tử là một người như thế nào.”

Còn không đợi Khương Ấu An ra tiếng, phạm Oánh nhi lại nói: “Lúc trước ở Ngự Hoa Viên, ta nhìn hai người Thế tử cùng Thế tử phi ngồi cùng nhau, nói vậy Thế tử đối đãi với Thế tử phi không giống những người khác đi?”

Khương Ấu An như thế nào nghe cảm thấy không thích hợp đâu?

Nghe ngữ khí này của Phạm Tần, giống như cùng Mặc Phù Bạch nhận thức?

“Không nghĩ tới a…… Thế tử cũng có một khác mặt……” Phạm Oánh nhi ngữ khí rất là cảm khái.

Khương Ấu An ha hả cười hai tiếng.

--

Tác giả có chuyện nói:

PS: ①《 hảo hán ca 》tin tưởng mọi người rất quen thuộc

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.