Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt môi mỏng chạm vào vành tai kia, thân thể Khương Ấu An đột nhiên rùng mình lên, tay nhỏ của nàng xô đẩy n.g.ự.c hắn, tiếng nói mềm mại, còn mang theo một chút run rẩy: “Tiểu Bạch, không hôn, không hôn……”

Mặc Phù Bạch lại là ngoảnh mặt làm ngơ, môi mỏng màu đỏ rơi xuống vành tai nàng.

Khương Ấu An lại rùng mình, tiếng nói còn mang theo một tia nức nở khóc.

“Mặc Phù Bạch…… Ngươi mau dừng lại a……”

Trong lời nói còn mang theo ủy khuất.

Mặc Phù Bạch động tác bỗng dưng dừng lại, con ngươi lưu li lại là càng thêm ám trầm, bàn tay to ôm vòng eo nàng siết chặt lại, dường như muốn bẻ gãy vòng eo của nàng, hô hấp liền nặng nề hơn rất nhiều, một hồi lâu sau mới ổn định lại hô hấp.

Đáy mắt hắn dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt, lại tối đến mức tận cùng, tiếng nói khàn khàn, xoay mặt Khương Ấu An lại, nhìn thẳng vào nói: “Không phải ngươi muốn hôn sao?”

Khương Ấu An mắt trông mong nhìn hắn, đáy mắt còn một tầng hơi nước nhợt nhạt, hơn nữa môi bị mút đến đỏ bừng, bộ dáng càng là đáng thương, lại cũng làm người sinh ra một loại xúc động hung hăng muốn khi dễ.

Thấy rõ bộ dáng của nàng, hầu kết Mặc Phù Bạch không tự chủ được lăn lộn.

“Nhưng là ngươi cắn ta rất đau a, ngươi xem ta nơi này đều bị ngươi cắn sưng lên.” Nàng bẹp bẹp miệng.

Tuy rằng không thấy môi của mình, chính là nàng cảm giác cánh môi dưới, đều đang nóng lên, khẳng định sưng lên.

Mặc Phù Bạch thẳng lăng lăng nhìn Khương Ấu An, không nói gì.

Khương Ấu An thanh âm thấp rất nhiều, nói thầm nói: “Hơn nữa, ta cũng không có làm ngươi loạn hôn a……”

Ngữ khí hờn dỗi, mềm mại, làm hô hấp của Mặc Phù Bạch trong nháy mắt đình trệ.

Hắn cái gì cũng chưa nói, mà là vươn bàn tay to, ngón tay cái chạm vào cánh môi dưới của Khương Ấu An, vuốt ve cánh môi mềm mại của nàng, nhân tiện lau đi vệt nước bên khóe miệng, lại không thu lại tay của mình, mà là trầm giọng nói: “Vì cái gì đột nhiên muốn hôn?”

Khương Ấu An: “…………”

Chẳng lẽ muốn nàng nói, nàng muốn nhìn một chút một mặt hắn mất khống chế sao?

Muốn nhìn bộ dáng nam nhân giống như trích tiên này, từ trên cửu thiên rơi vào thế gian, lây dính hồng trần?

Muốn xem sự thanh lãnh của hắn có phải mặt nạ không?

Trên thực tế, Khương Ấu An thất sách.

Nàng có thể tưởng tượng đến, bộ dáng hiện tại của mình, có thể là không quá thích hợp.

Nhưng mà, nam nhân trước mặt, thần sắc như cũ đạm nhiên thong dong, từ trong ánh mắt hắn cũng nhìn không ra cảm xúc đặc biệt gì, áo mũ chỉnh tề, một sợi tóc cũng không loạn..

Trừ bỏ khi cùng nàng hôn, giống như một kẻ cường thế ở bên ngoài xâm lược, cảm xúc của hắn thật sự khống chế thật tốt quá.

Khương Ấu An đều suy nghĩ, loại người này đó là khi làm loại chuyện này, biểu tình cũng là đạm nhiên đi?

Quá không công bằng!

Khương Ấu An càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng, nàng muốn đoạt lại quyền khống chế, muốn đem người nam nhân này hung hăng chinh phục ở dưới váy nàng, chỉ là sâu trong nội tâm mới vừa toát ra hừng hực khí thế, thực mau liền dập tắt.

Nàng sợ.

ở dưới sự khống chế của hắn, nàng thiếu chút nữa đánh mất mình.

Đẳng cấp còn phải tu luyện, bằng không mạnh mẽ chinh phục, người bị đánh bại trước, khẳng định là nàng!

Ánh mắt Mặc Phù Bạch sâu kín: “Vì sao không trả lời?”

Khương Ấu An âm thầm điều chỉnh hô hấp, bộ dáng giả vờ bình tĩnh nhìn về phía nơi khác: “Muốn hôn liền hôn a, nơi nào còn có vì cái gì nhiều như vậy a! Chúng ta không phải phu thê sao?”

Nói xong, Khương Ấu An mới đem trạng thái điều chỉnh tốt, nhìn thẳng vào đôi mắt Mặc Phù Bạch.



Đôi mắt nàng to tròn thanh triệt sạch sẽ, bên trong lộ ra tới ánh sáng thực thuần túy.

Mặc Phù Bạch nhìn nàng chăm chú, tựa hồ muốn từ trên mặt nàng tìm ra được chút gì, nhưng là không thu hoạch được gì.

Ngón tay hắn còn dừng ở trên môi Khương Ấu An, tinh tế vuốt ve cánh môi mềm mại của nàng, động tác phá lệ thong thả.

“Ừ.” Mặc Phù Bạch thấp ứng một tiếng.

Khương Ấu An liền biết hắn sẽ trả lời như vậy.

Nàng hiện tại đã khống chế tốt cảm xúc của mình.

Nàng trương môi, đang muốn mở miệng, chỉ là Mặc Phù Bạch đem ngón trỏ của hắn chọc vào môi Khương Ấu An.

Khương Ấu An mở to hai mắt nhìn.

“Đợi đã.”

Khương Ấu An: “…………”

Nàng trừng nhìn Mặc Phù Bạch.

Mặc Phù Bạch lại là tiến đến ben tau nàng, khí thở ra phun ở trong tai nàng, ướt át, còn có chút ngứa: “Đừng hỏi ta muốn làm gì, không có nhiều nguyên nhân như vậy, muốn làm liền làm.”

Khương Ấu An: “!!!”

Trả lại nàng một đòn!!!

Đáng giận!

Nam nhân đại khái ở phương diện này là cao thủ trời sinh.

Mặc Phù Bạch dễ như trở bàn tay làm cảm xúc của Khương Ấu An mất khống chế, đừng nói quyền khống chế, trực tiếp bị hắn dắt mũi đi.

Chờ hắn sau khi thu hồi tay,  Khương Ấu An chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Mặc Phù Bạch, mỗi không bị ngã quỵ.

Nàng hô hấp từng ngụm từng ngụm, trong ánh mắt toàn là ai oán.

Mặc Phù Bạch hơi nhướng mày.

Khương Ấu An thế nhưng từ trong mắt hắn nhìn đến một tia khiêu khích.

Cái loại tính cách không chịu thua này, lại là bị bức ra tới, chỉ là Khương Ấu An thực mau liền áp xuống tới.

Ha hả.

Chờ.

Nàng hiện tại chờ đợi, ngày sau để xem ai thua ai thắng.

Khương Ấu An dứt khoát quyết đoán nói sang chuyện khác: “Ngươi ăn no chưa?”

Từ từ…… Nàng giống như hỏi sai rồi……

“Chưa no.”

Mặc Phù Bạch hơi hơi thấu tiến lên.

Khương Ấu An bị hoảng sợ, lập tức từ trên người Mặc Phù Bạch nhảy xuống: “Chưa no a, vậy ngươi tiếp tục ăn, ta ăn no, đi tản bộ trước ……”

“Trời đã tối rồi, tản bộ?”



“Ha ha, ta thích tản bộ trời tối.”

Khương Ấu An cười gượng hai tiếng, cũng không đợi Mặc Phù Bạch nói cái gì, nắm làn váy, xoay người nhanh như chớp liền chạy.

Mặc Phù Bạch nhìn bóng dáng thiếu nữ biến mất ở trong bóng đêm, vẫn là nhịn không được cười nhẹ ra tiếng.

Tiếng cười dễ nghe mà êm tai.

Hắn nhìn đồ ăn trên bàn, nhè nhẹ nói: “Hương vị cũng không tệ lắm.”

Khương Ấu An là dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phòng mình, bang một tiếng đóng cửa lại, nàng dựa vào phía sau cửa, nhẹ vỗ về n.g.ự.c mình.

Nghĩ đến mới vừa cùng Mặc Phù Bạch chi gian đánh giá, Khương Ấu An càng là không cam lòng, nhịn không được nắm chặt nắm tay nhỏ: “Chờ đó, tương lai còn dài!”

Khương Ấu An muốn bình phục tâm tình của mình, liền chuẩn bị thêu thùa, cũng không biết Xuân Đào đi đâu vậy, trong phòng cũng không thân ảnh của nàng.

Chờ Khương Ấu An tâm tình ổn định sau, Xuân Đào mới đẩy cửa mà vào.

“Thế tử phi, ngài ăn cơm chiều chưa?”

“Ăn rồi, ngươi đi đâu vậy?”

“Nô tỳ đi cổng lớn.”

“Đi cổng lớn làm cái gì?” Khương Ấu An khó hiểu nói.

“Mới vừa rồi ngài cùng thế tử đang dùng cơm, nô tỳ cũng không tiện tới thông báo ngài, Khương gia ngũ thiếu gia ở cửa, nói là muốn gặp ngài……”

Xuân Đào biết chủ tử nhà mình đối với người Khương gia có thái độ không tốt, mới không có đi quấy rầy nàng ăn cơm.

Khương Ấu An sắc mặt lạnh xuống dưới: “Hiện tại còn ở?”

“Đúng vậy, nô tỳ cùng ngũ thiếu gia nói, hôm nay trời cũng đã tối, nếu muốn gặp ngài tốt nhất cũng là ngày khác lại đến, nhưng là ngũ thiếu gia một hai phải gặp ngươi.”

Khương Ấu An cúi đầu tiếp tục thêu thùa: “Đừng để ý tới hắn, đợi không được ta, hắn sẽ tự mình rời đi, ngày sau lại có người Khương gia tìm ta, trực tiếp làm để cho bọn họ đi đi.”

Xuân Đào đồng ý, chỉ là nghĩ nghĩ, lại nói: “Thế tử phi, nô tỳ nhìn ngũ thiếu gia tinh thần tựa hồ không tốt lắm……”

Khương Ấu An không nói chuyện.

Xuân Đào cũng biết chính mình nói nhiều, liền không nói cái gì nữa.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.