🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khương Ấu An tổng cảm thấy động tác của Từ thị vệ quá mức khoa trương.

Nàng đôi tay chống cằm, nhìn hộp gỗ trước mặt, càng nghĩ càng không thích hợp.

Tinh bài hoàng kim của Kim Ngọc Các như thế nào sẽ ở trên tay Cao thị vệ?

Nghĩ nghĩ, Khương Ấu An bỗng nhiên sửng sốt.

Chẳng lẽ là nói……

Khương Ấu An đứng dậy, nàng đã hiểu.

Những trang sức đó không phải Vương phi đặt!

Là Tiểu Bạch!

Khương Ấu An lại nghĩ đến thưởng thu tiết lúc trước, Kim Ngọc Các đưa tới trang sức mới của tháng, căn bản không phải là Vương phi chọn dư lại, mà là Tiểu Bạch cố ý mua cho nàng!

Nàng liền nói những trang sức đó, dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của Vương phi, sao có thể sẽ không thích!

Tiểu Bạch vì cái gì sẽ đột nhiên đưa trang sức cho nàng?

Ngày đó hắn hỏi mình nỗ lực kiếm tiền như vậy làm cái gì, nàng nói trang sức của Kim Ngọc Các quá đắt…..

Là như thế này sao?

Khương Ấu An lại ngồi xuống, đem cằm đặt ở trên cánh tay, khóe miệng không khỏi cong lên.

Hắn đối với mình tốt như vậy a…….

Như vậy, về sau thời điểm nàng rời đi, sẽ có chút luyến tiếc…..

Ai nha!

Khương Ấu An đem mặt vùi vào trong chỗ khuỷu tay của mình, xuyên qua vải dệt mỏng ở trên cánh tay, nàng đều có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền ra ở trên mặt của mình.

“Thế tử phi…… Thế tử phi……”

Nghe được giọng nói Xuân Đào kinh hoảng thất thố truyền đến từ ngoài cửa, Khương Ấu An vội vàng vỗ vỗ gương mặt mình đứng dậy.

“Làm sao vậy?”

Cửa mở, không mặt nhỏ của Xuân Đào đỏ bừng: “Thế tử phi, nguyên lai…… Nguyên lai…… Cao thị vệ cùng Từ thị vệ tình đầu ý hợp, bọn họ hai người là một đôi!”

Khương Ấu An sửng sốt, “Ngươi nghe được cái gì?”

Xuân Đào mặt đỏ đến phảng phất có thể lấy máu: “Bọn họ hai người đang thảo luận buổi tối, ai ở trên, ai ở dưới……. Cao thị vệ nói hắn buổi tối muốn ở phía trên……”

Nói xong, Xuân Đào liền bưng kín mặt.

Ai nha, thật là ngường ngùng a!

Khương Ấu An phốc mà cười ra tiếng: “Ngươi thật sự nghe được?”

“Thật sự, thế tử phi, nô tỳ có thể hay không bị g.i.ế.c người diệt khẩu a? Vừa rồi Cao thị vệ hung dữ nhìn nô tỳ…..”

Khương Ấu An vỗ vỗ bả vai Xuân Đào, cười nói: “Yên tâm, tình yêu không có lỗi, Thế tử là một chủ tử sáng suốt, hắn khẳng định sẽ không tách hai người nam nhân đang yêu ra đâu.”

“Vậy nô tỳ liền an tâm rồi.”

Khương Ấu An vuốt vuốt cằm: “Ngươi cũng đừng nói, Cao thị vệ cùng Từ thị vệ cũng rất xứng đôi…… Bất quá làm ta không nghĩ tới chính là, Từ thị vệ khuôn mặt như trẻ con, thế nhưng lại là công.”

Xuân Đào tuy rằng nghe không hiểu lắm, bất quá cũng minh bạch đại khái ý tứ, nàng nhỏ giọng nói: “Thế tử phi, Cao thị vệ giống như thực không vui, cho nên buổi tối cũng muốn ở phía trên đâu……”

Khương Ấu An ha ha ha cười to.

Nàng cầm khăn tay chà lau khóe mắt cười ra tới lệ ý: “Không nói đến hai người bọn họ nữa, ta đi phòng bếp.”

Xuân Đào biết Thế tử phi thích tự mình xuống bếp nấu cơm, nàng gật gật đầu.



Hôm nay càng ngày càng lạnh, đêm tối cũng tới mau.

Sau khi Khương Ấu An từ phòng bếp ra tới, sắc trời hôm nay cũng bắt đầu tối đi.

Đèn thu phòng vẫn đang sáng.

Khương Ấu An đi tới cửa, khi đang chuẩn bị gõ cửa, lại thu lại tay, nhịn không được chỉnh sửa tóc mái trên trán, cỏn chỉnh chỉnh tay áo hơi có chút nếp nhăn, sau khi không sai biệt lắm, mới gõ cửa.

Tiếng gõ cửa cốc cốc cốc truyền đến, thực mau liền truyền đến giọng nói nam nhân trầm thấp dễ nghe

“Tiến vào.”

Khương Ấu An đẩy cửa mà vào, nàng mở to đôi mắt thanh triệt sáng trong, liếc mắt một cái liền nhìn đến nam tử một thân bạch y đang đứng ở trước án thư.

Dáng người cao dài, trường thân ngọc lập, tay trái cầm tay tay áo rộng của tay phải, tay phải cầm một chiếc bút lông sói, hắn đang luyện thư pháp.

Mặc Phù Bạch rũ mắt, cũng không nhìn Khương Ấu An, hắn an tĩnh viết chữ.

Khương Ấu An bước tiến lên, ngó đầu nhỏ lên nhìn.

Chữ viết của Mặc Phù Bạch với tính tình của hắn có chút không giống nhau.

Hắn bề ngoài nhìn qua thanh lãnh nội liễm, nhưng lại là rất ngông cuồng.

Từng nét bút đều lộ ra một khí phách bễ nghễ thiên hạ.

Tay cầm bút hơi dừng, hắn nâng mí mắt, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì?”

“Ta xuống bếp làm đồ ăn, chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều được không?”

Hắn đón nhận ánh nhìn của nàng.

Đôi tay nàng để ở sau người, nhấp môi cười, hai bên má lộ ra  hai cái má lúm đồng tiền nhỏ.

Hắn nhìn chăm chú thật sâu, đáp nhẹ một tiếng.

“Ừ.”

Dứt lời, buông bút lông sói.

Hắn từ một bên án thư khác đi ra, hướng tới ngoài cửa đi đến, Khương Ấu An tung ta tung tăng đi theo phía sau hắn, hai người cùng hướng tới ngoại đường đi đến.

Ăn cơm ở ngoại đường đối diện, mới từ thư phòng ra tới, Khương Ấu An hô một tiếng: “Tiểu Bạch.”

Mặc Phù Bạch bước chân không tự chủ được chậm lại, Khương Ấu An chạy đến bên cạnh người hắn, tay nhỏ như cũ để ở phía sau lưng, quay đầu nhìn hắn: “Hỏi ngươi một việc nhỏ.”

“Ừ?”

Hắn hơi nhướng mày.

Lúc này Khương Ấu An nhìn thẳng hắn, khuôn mặt nhỏ nhịn không được bắt đầu nóng lên, nàng vội vàng cúi đầu, mũi chân dẫm lên trên cục đá ở mặt đất: “Trang sức của Kim Ngọc Các, không phải là nương chọn dư lại đi? Ngươi có tinh bài hoàng kim của Kim Ngọc Các đúng không?”

“Ừ.”

Nghe được hắn trả lời, Khương Ấu An là phản xạ tính ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt kia mở thật to, thân ảnh Mặc Phù Bạch hiện lên rõ ràng.

Cũng phi thường sáng.

So với bầu trời đêm đầy sao kia còn muốn lộng lẫy sáng ngời hơn.

Mặc Phù Bạch dời đi tầm mắt, thanh tuyến thanh thiển, chậm rãi nói: “Làm thế tử phi, ngay cả một bộ trang sức đều không có, chẳng phải là làm mất mặt Vương phủ?”

Khương Ấu An cái gì cũng chưa nói, mà là đi đến trước mặt hắn, cùng hắn mặt đối mặt, muốn đối diện với đôi mắt của hắn.

Mặc Phù Bạch đối diện với nàng không vượt quá ba giây, liền bước chân, lướt qua nàng hướng tới ngoại đường đi đến: “Chớ có nghĩ nhiều.”

Khương Ấu An:”………… “

Chớ có nghĩ nhiều ý tứ, là làm nàng không cần tự mình đa tình sao?



Hắn không nói thẳng là hắn mua trang sức, nói là Vương phi chọn dư lại, chính là cảm thấy nàng sẽ suy nghĩ linh tinh?

Đúng vậy!

Hắn là thần Nam Vương phủ thế tử, thân phận tôn quý, mà nàng chỉ là do tình thế mới gả vào Vương phủ, nàng một nữ nhi nhà tiểu thương, làm sao dám có ý gì đối với hắn?

Loại người giống như hắn, chẳng sợ cùng ngươi có phát sinh việc phu thê thật, cũng đừng hy vọng hắn sẽ đem ngươi để ở trong lòng.

Khương Ấu An nhịn không được có một ánh mắt không ưu nhã xem thường.

Có phải hay không gien quạnh quẽ của Vương gia cùng Vương phi đều để lại cho Mặc Phù Bạch, cho nên cuối cùng chỉ còn lại có ân ái?

Nhất định là như thế này!

Khương Ấu An hừ hừ hai tiếng.

Hạ nhân phòng bếp đem đồ ăn Khương Ấu An làm bưng lên.

Khương Ấu An làm bảy đồ ăn một canh.

Thịt bò xào nấm đùi gàm canh tàu hủ đầu cá, còn có tôm hấp.

Phòng bếp có hai cân tôm, cái đầu cũng không nhỏ, nàng đều đem hấp hết.

Tuy nói nàng ăn cua bị dị ứng, nhưng ăn tôm vẫn được, trước kia khi ở hiện đại sinh hoạt, nàng kỳ thật là rất thích ăn hải sản.

Khương Ấu An sau khi vào bàn, cũng không nói chuyện.

Mặc Phù Bạch nhìn nàng.

Khương Ấu An không phản ứng.

Ánh mắt Mặc Phù Bạch nhìn nàng hiện lên một tia nghi hoặc.

“Ăn cơm.”

Khương Ấu An giữa trưa không ăn, lúc nãy ở phòng bếp liền đói bụng, thấy hắn chậm chạp không cầm đũa, nói xong, liền cầm lấy đũa trước gắp một con tôm bảo vào trong chén của mình.

Mặc Phù Bạch…………

Ngày xưa, hai người bọn họ ăn cơm, tiểu cô nương luôn lấy một chén canh cho hắn trước, nói là tốt cho dạ dày…….

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.