Chương trước
Chương sau
Khương Tu Trạch cùng Khương Ấu An bốn mắt nhìn nhau.

Khương Ấu An thần sắc như thường, chỉ là ngắn ngủi vài giây thời gian, nàng liền thu hồi tầm mắt, hướng tới Xuân Đào nói: “Mau đi xếp hàng.”

Xuân Đào còn có chút ngơ ngẩn, vội vàng hoàn hồn lại, chạy đến phía sau hàng dài đứng thành hàng.

Khương Nhan nghe được giọng nói của Khương Ấu An, theo bản năng nhíu mày lại, trên gương mặt tuấn tú thoạt nhìn liền không nên chọc vào, càng thêm lạnh băng.

Hắn làm như nhớ đến cái gì, rất có một loại ý tứ phiền toái muốn tìm Khương Ấu An, chỉ là thực mau, hắn liền bình tĩnh lại, vẻ mặt hờ hững liếc mắt nhìn Khương Ấu An một cái, liền giống như không quen biết Khương Ấu An vậy, đi đến phía sau Xuân Đào xếp hàng.

Khương Ấu An đi mua hạt dẻ rang đường.

Khương Tu Trạch nhìn bóng dáng nàng,  trên khuôn mặt mảnh khảnh, giữa mày bao phủ một tia ưu sầu nhàn nhạt.\

Dừng ở trong mắt Xuân Đào, cảm thấy nhị thiếu gia Khương gia này biến hóa thật lớn.

Ngày xưa nhìn thấy nhị thiếu gia Khương gia nỳ, hắn hoặc là một khuôn mặt khó ở, hoặc là vẻ mặt âm trầm, bộ dáng ưu sầu này, nhưng thật ra làm người có chút nhận không ra.

Chủ yếu cũng là vì Khương Tu Trạch gầy đi không ít.

Giống như Thế tử phi nói, nhị thiếu gia Khương gia này nếu là lại không đem trạng thái điều chỉnh tốt, chị sẽ sẽ dẫn đến cái bệnh gì gọi là kén ăn?

Nàng cũng không biết bệnh kén ăn là cái gì, dù sao chính là rất khó chữa khỏi, hơn nữa cả người cũng sẽ trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Khương Nhan thật sự là nhịn không được.

Hắn nhìn bóng dáng Xuân Đào trước mặt, trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh của Khương Ấu An.

Hắn tiến lên hai bước, cắn răng nhỏ giọng nói: “Ngươi trở về nói cho Khương Ấu An, nàng có bản lĩnh như vậy, vậy cả đời không cần bước vào Khương gia một bước, nàng nếu là dám trở về, mặc kệ nàng là cái gì phi, ta cũng sẽ đánh gãy chân nàng.”

Xuân Đào quay đầu lại nhìn mắt Khương Nhan.

“Ngươi dám động vào một cọng lông tơ của Thế tử phi chúng ta, vậy liền chờ Vương phi cùng Trưởng công chúa điện hạ đem tay ngươi đánh gãy!”

“Ngươi ——”

Xuân Đào nhìn hắn một cách xem thường, hừ lạnh một tiếng.

Khương Ấu An mua xong hạt dẻ rang đường, tính toán đi bộ đến trong tiệm của tam thúc, là Khương Tu Trạch nhịn không được tiến lên ngăn cản đường đi của nàng.

“Tiểu lục, nương ngày đó sau khi trở về liền sinh bệnh….”

Khương Tu Trạch ánh mắt lập loè, nhìn chăm chú biểu tình bình tĩnh trên mặt Khương Ấu An.

Khương Ấu An đón nhận tầm mắt của Khương Tu Trạch, đầu tiên là liếc mắt nhìn thật sâu Khương Tu Trạch ngữ khí đạm nhiên nói: “Chuyện này cùng ta không có quan hệ.”

Vừa dứt lời, Khương Tu Trạch nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, tiểu lục.”

Hắn tiếp tục nói: “Ngày đó ở trong tiệm tam thúc, là nương làm sai…… Kỳ thật ta cũng không tán thành việc Diệu Diệu làm, muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, cũng sẽ phải đánh đổi một số thứ. Đứng ở độ cao nào, liền phải gánh vác trách nhiệm tương ứng, so với quyền thế cùng địa vị, ta càng muốn người một nhà chúng ta có thể bình an, vui vẻ ở bên nhau…..”

Khương Ấu An không ngắt lời Khương Tu Trạch, mà là yên lặng nghe hắn nói xong.

Nhìn đến Khương Ấu An nguyện ý nghe mình nói chuyện, Khương Tu Trạch chỉ cảm thấy tâm tình tốt lên không ít, đôi mắt phượng kia cũng liền sáng lên.



“Hôm qua ta gặp được Tô phu tử, ông nói tiểu ngũ tiến bộ rất lớn, cũng đã thay đổi những tật xấu ngày xưa, chuyên tâm đọc sách. Chỉ là tiểu ngũ không muốn về nhà, tiểu lục ngươi nếu là nhìn thấy tiểu ngũ, có thể hay không giúp đỡ khuyên hắn một chút?”

Khương Ấu An nhìn thẳng vào đôi mắt của Khương Tu Trạch, bình tĩnh nói: “Ta không giúp được ngươi.”

Khinh phiêu một câu.

Khương Tu Trạch nhịn không được hướng tới gần Khương Ấu An hai bước: “Tiểu lục, ta luôn cho rằng ngươi sẽ về nhà, trong tiềm thức cũng cho rằng ngươi nhất định sẽ về nhà…..”

Hắn ngập ngừng, trong mắt có chờ đợi: “Tiểu lục, ngươi về nhà được không? Người một nhà chúng ta lại giống như trước đây…… Ngươi nếu là lo lắng cha mẹ bên kia…… Ta có thể……”

Khương Tu Trạch còn chưa nói xong, Khương Ấu An nhỏ giọng nói: “Ta sẽ không về nhà.”

Nàng không chờ Khương Tu Trạch mở miệng, nhìn về phương hướng Khương Nhan cùng Xuân Đào đang xếp hàng, nhẹ giọng hỏi: “Ta nhớ rõ ngươi cùng Khương Nhan đều không thích bánh gạch cua, là mua cho Diệu Diệu sao? Bất quá nàng không phải ăn chán rồi sao?”

Khương Tu Trạch gật gật đầu.

“Khương Nhan nói nàng gần đây lại muốn ăn……”

Khương Ấu An ừ một tiếng.

Nàng lông mi run rẩy, không có tiếp tục nói chuyện.

Không khí bỗng nhiên trở nên trầm mặc lên.

Không biết vì sao, Khương Tu Trạch tổng cảm thấy toàn thân đều khó chịu lên, bụng cũng là ẩn ẩn buồn nôn, hắn áp xuống cái loại cảm giác này, kéo kéo khóe miệng,  phá vỡ trầm mặc: “Tiểu lục, nhị ca nhớ rõ ngươi cũng thích ăn bánh gạch cua…… Là muốn ăn, cho nên để nha hoàn xếp hàng mua sao?”

Bên người có bá tánh mua bánh gạch của đi ngang qua, giấy dầu trên tay toát ra khí nóng hầm hập, mùi hương cũng theo đó tràn ngập ra. Khương Ấu An liếc mắt nhìn một cái tầm mắt liền thu hồi, chậm rãi mở miệng nói: “Ta nhớ rõ thời điểm bánh gạch cua vừa mới bán, Khương Diệu Diệu rất thích ăn. Lúc ấy, ngươi mới vừa đi theo Khương lão gia học tập quản lý việc buôn bán trong tiệm, mỗi khi về đến nhà, rốt cuộc mua cũng không ít, hơn nữa vẫn là tự mình xếp hàng, khi đưa đến trên tay Khương Diệu Diệu luôn nóng hầm hập.”

“Đúng vậy…… Lúc ấy ngươi cũng rất thích ăn, mỗi lần ta mua bánh gạch cua về nhà, ngươi cùng Diệu Diệu đều ăn…..”

Khương Tu Trạch còn chưa nói xong, liền bị Khương Ấu An ngắt lời, nàng bình tĩnh nhìn Khương Tu Trạch, môi đỏ khẽ nhúc nhích, nói ra nói thực nhẹ thực nhẹ: “Nhị thiếu gia, ta bị dị ứng cua.”

Khương Tu Trạch ngây ngẩn cả người.

Khương Ấu An lại là bỗng nhiên cười.

Trên mặt cười, chính là đáy mắt không có ý cười, nàng nói: “Thời điểm bị ngứa, ta suốt đêm đều không ngủ được.”

Ánh mắt cùng biểu tình của Khương Tu Trạch đều thay đổi, hắn thoạt nhìn như là có chút gấp gáp, muốn bắt lấy tay Khương Ấu An, nhưng là bị nàng tránh đi.

Khương Tu Trạch bắt vào không khí, gấp giọng nói: “Tiểu lục, ngươi trước kia ăn bánh gạch cua không bị dị ứng….. Ta nhớ rõ ngươi còn rất cao hứng, ta hỏi ngươi, ngươi nói ăn rất ngon…..”

Khương Ấu An không nói lời nào, chỉ là nhìn Khương Tu Trạch cười.

Cánh tay Khương Tu Trạch vươn ra không khỏi run rẩy, vốn là trên mặt tiều tụy, thoạt nhìn cũng càng tái nhợt, phảng phất như đang lừa mình dối người dò hỏi: “Tiểu lục, là hiện tại ăn con cua dị ứng sao? Là như thế này sao?”

Khương Ấu An không nói.

Ánh mắt của nàng trong vắt sạch sẽ, lại không có bất luận cảm tình gì.

Khi đối diện với đôi mắt của Khương Ấu An, ở một cái chớp mắt kia, Khương Tu Trạch hoàn toàn sụp đổ.



Hốc mắt hắn đỏ lên: “Tiểu lục, ngươi vì sao không nói cho nhị ca? Vì sao không nói?”

Hắn vẫn là trước sau như một.

Phàm là gặp một chút chuyện, thói quen luôn là tính tới chất vấn nàng trước.

Trước kia tiểu lục sẽ như thế nào làm?

Sẽ bao dung.

Bao dung vô điều kiện.

“Khương Tu Trạch.” Khương Ấu An hô một tiếng: “Đồ ăn ngươi thích ăn, cùng điểm tâm, ngay cả thực đơn ta đều có thể đọc làu làu.”

Ngay cả thực đơn ta đều có thể đọc làu làu.

Chỉ là một câu này, làm một nam nhi đường đường cao bảy thước, nháy mắt sụp đổ.

Hốc mắt hắn đỏ bừng, trong mắt che kín tơ máu: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi……”

Khương Tu Trạch tiếng nói trở nên khàn khàn, hắn muốn nói cái gì đó, chính là lời nói đến bên miệng, chỉ tạo thành ba chữ.

“Thực xin lỗi, tiểu lục…… Thực xin lỗi……”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.