Chương trước
Chương sau
Trong thư phòng Tử Lâm Viện.

Mặc Phù Bạch chắp tay ở phía sau lưng, đứng ở bên cửa sổ.

Từ thị vệ gõ cửa tiến vào, khi cảm nhận được không khí áp bức ở trong thư phòng, vẻ mặt nghiêm túc mà quỳ một gối xuống đất: “Chủ tử, ngài sai thuộc hạ điều tra sự tình, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng.”

“Nói.”

“Tiểu thái giám hôm nay đi theo bên người nhị hoàng tử tên là Lâm Tang, thân phận thật của hắn chính là nhi tử của đại tướng quân cùng một nữ tử ở thanh lâu sinh ra, là bởi vì…”

Từ thị vệ nói đến mặt sau, phía sau lưng bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh, hắn lau lau mồ hôi ở trên trán: “Lâm Tang từng cùng…… Thế tử phi là…… Thanh mai trúc mã, nghe nói quan hệ không tồi, bốn năm trước Lâm Tang sau khi mất tích, Thế tử phi còn…..”

“Nói!”

Từ thị vệ bị dọa hai chân đều quỳ trên mặt đất: “Còn đi phủ tướng quân nháo qua, suýt nữa bị đánh chết……”

Lời này vừa nói ra, áp suất trong phòng liền giảm xuống.

“Lăn.”

Từ thị vệ như được đại xá, vội vội vàng vàng ra cửa.

Đóng lại cửa thư phòng, Từ thị vệ mới thở dài một hơi.

Tuy rằng nhìn ra tới, chủ tử thực không cao hứng, nhưng hẳn là không có việc gì đi?

Rốt cuộc đó là chuyện quá khứ, huống hồ kia Lâm Tang hiện tại là một thái giám……

Khương Ấu An ở trong phòng bếp đợi nửa canh giờ, thấy canh gà nấu buổi sáng cũng không sai biệt lắm đã được, liền múc một bát canh gà định đưa đến thư phòng.

Cũng không biết tâm tình của Mạc Phù Bạch đã bình tĩnh lại chưa?

Đi được nửa đường, bị trí tay bị bỏng của nàng có chút đau, Khương Ấu An mới buông bát canh xuống, thổi thổi một cái bọng nước trên mu bàn tay của mình.

Nàng cũng là vì nhớ tới việc kiếp trước Lâm Tang phản bội lại mình, tức giận cả người phát run, không cẩn thân đem canh gà nóng bỏng vừa múc ra bắt ở trên mu bàn tay.

Một lần nữa bưng bát canh lên, Khương Ấu An dùng thân mình đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền nhìn đến Mặc Phù Bạch đang ngồi ở trên giường trong thư phòng, trên tay chà lau một thanh kiếm bạc.

Khương Ấu An đã từng thấy qua thanh kiếm kia, nguyên bản vẫn luôn treo ở trên tường trong thư phòng.

Kiếm phong sắc bén, chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo, không biết vì sao, Khương Ấu An thế nhưng cảm thấy độ ấm của căn phòng có chút thấp.

Chẳng lẽ là bởi vì cửa sổ không đóng sao?

Nàng đem bát canh đặt ở một bên: “Mặc Phù Bạch, đây là canh gà trời còn chưa sáng ta liền rời giường đi nấu, ngươi tới giúp ta nếm thử hương vị được không?

Mặc Phù Bạch cúi đầu tiếp tục chà lau thân kiếm, tựa hồ không nghe được Khương Ấu An nói, đầu cũng không nâng một chút.

Khương Ấu An lúc này mới cảm giác được không khí không thích hợp a!

Nàng chuyển ghế đến, ngồi ở trước mặt hắn, cúi đầu nghiêng đầu nhìn biểu tình của hắn.

Động tác Mặc Phù Bạch chà lau thân kiếm hơi dừng lại, nghiêng thân mình đi tiếp tục chà lau thân kiếm.

Khương Ấu An lại đem đầu nghiêng lại đây, xích lại càng gần chút.

Thanh trường kiếm của Mặc Phù Bạch dựng thẳng lên tới, Khương Ấu An lúc này mới vội vàng lui về phía sau một chút.

Mặc Phù Bạch vẫn là không nhìn Khương Ấu An, liền mí mắt đều không nâng lên một chút.

“Như thế nào lại tức giận?” Giọng nói Khương Ấu An mềm mại hỏi.



Không phải nên là cao hứng sao? Vẫn là nói, hôm nay nàng ở phía sau hoa viên ngăn cản hắn, làm hắn không cao hứng sao?

Nàng hiểu tâm tình của hắn, chỉ là đôi chân mất đi cảm giác lâu như vậy, mới vừa đứng lên, thời gian không thể lâu lắm, nóng vội thì không thành công.

Mặc Phù Bạch vẫn là không hé răng.

Khương Ấu An nhíu mày nhìn hắn một cái, làm như nhớ tới cái gì, giơ tay của mình lên, thổi thổi vào mu bàn tay của mình.

“Tay đau quá nga……”

Động tác Mặc Phù Bạch dừng lại.

“Đều nổi lên một cái bọng nước lớn như vậy, cũng không biết sau này có thể lưu lại sẹo hay không, như thế nào lại đau như vậy, làm ta đau muốn chết……”

Lời còn chưa nói xong, Mặc Phù Bạch cơ hồ là lập tức nhìn về phía mu bàn tay của nàng.

Khóe miệng Khương Ấu An nở một nụ cười ngọt ngào, mắt to chớp chớp, tay đưa đến trước mặt Mặc Phù Bạch: “Mặc Phù Bạch, ngươi xem, bọng nước thật lớn, rất đau đâu! Ngươi thổi thổi cho ta đi? Thổi thổi ta liền không đau…..”

Mặc Phù Bạch nhìn chằm chằm bọng nước trên mu bàn tay nàng một hồi lâu, mới đem trường kiếm trên tay đặt ở một bên, tầm mắt lại rơi xuống gương mặt Khương Ấu An, lãnh đạm nói: “Nếu là thổi thổi liền không đau, còn cần đại phu làm cái gì?”

Khương Ấu An: “…………”

Đôi mắt Mặc Phù Bạch đen nhánh sâu thẳm, căn bản là không nắm được hắn suy nghĩ gì.

Nàng buông tay, chỉ có thể mắt trông mong nhìn hắn.

Mặc Phù Bạch thờ ơ.

Khương Ấu An vươn tay nhỏ, túm túm ống tay áo của hắn, giọng nói mềm mại: “Mặc Phù Bạch, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?  Chẳng lẽ là bởi vì việc đứng lên mà không cao hứng sao? Ngươi hôm nay đứng lên kỳ thật chính là chuyện tốt a, về sau mỗi ngày tập luyện một lát, luyện dần dần, nếu không một hai tháng, ngươi hẳn là liền sẽ đi lại giống như người bình thường, đừng không cao hứng được không……”

Ánh mắt Mặc Phù Bạch nhìn lại, đầu tiên là bình tĩnh nhìn chằm chằm đôi mắt nàng một hồi lâu, ánh mắt kia lại là tràn ngập tính xâm lược, dường như muốn đem nội tâm suy nghĩ của nàng nhìn thấu.

Khương Ấu An sửng sốt.

Mặc Phù Bạch lạnh lùng nói: “Ngươi chẳng lẽ cũng chỉ biết nói những lời đó sao?” Không có chuyện khác để nói?

“Bằng không nói cái gì a?” Nàng mở to đôi mắt trong vắt sạch sẽ hỏi.

Mặc Phù Bạch môi mỏng nhấp thành một độ cong lãnh lệ, nửa người trước của hắn cúi xuống, vừa muốn vươn tay, đem Khương Ấu An đẩy dựa vào sau ghế, Khương Ấu An lại là bỗng nhiên ghé sát vào, cái trán hai ngưởi liền đụng vào nhau.

Một cái chớp mắt kia, Mặc Phù Bạch cơ hồ là theo bản năng muốn vươn tay ra chạm vào trán của nàng, nhưng vừa mới vươn tay ra lại rũ xuống dưới.

Khương Ấu An kêu đau một tiếng, xoa xoa trán của mình.

Cái đụng vừa rồi, đem nangf đụng mặt đầy sao xẹt, thật vất vả hoãn lại đây, nàng nhìn đến cái trán Mặc Phù Bạch có một vết đỏ, nhịn không được muốn vươn tay ra xoa giúp hắn, vậy mà tay còn chưa đụng tới hắn, liền bị hắn tránh đi.

Trong nháy mắt kia, tay nhỏ của Khương Ấu An cứng đờ ở giữa không trung.

Một lúc lâu sau, Khương Ấu An mới hậm hực thu hồi tay, hai bàn tay nhỏ vô thức mà giấu vào trong tay áo, nàng kéo kéo khóe miệng: “Vừa rồi ta ở phòng bếp, Trương ma ma cùng ta nói, nương của ngươi chuẩn bị để ta mười ngày sau cùng nàng cùng đi tham gia yến tiệc sinh nhật trưởng Công Chúa, ta lần đầu tiên tham gia yến hội kiểu này……..”

Nói đến phía sau, giọng nói Khương Ấu An càng ngày càng nhỏ.

Nàng cúi đầu nhìn tay mình.

Không khí lại lần nữa trở nên trầm mặc.

Đại để là hôm nay nhìn thấy Lâm Tang, chuyện này làm cho tâm tình Khương Ấu An không phải quá tốt.

Thật vất vả mới không nghĩ đến những chuyện phát sinh ở kiếp trước…. Chính là…..Lúc này tâm tình nàng cũng rất suy sút……



Khương Ấu An đánh lên tinh thần, nói những chuyện cao hứng: “Mặc Phù Bạch, ta còn muốn mở một cửa hàng, ngươi nói mở tiệm sách tốt, hay là mở một cửa hàng son phấn?”

Mặc Phù Bạch ánh mắt nặng nề, mặt không biểu tình.

Trái tim Khương Ấu An lại không biết vì sao, chậm rãi trầm xuống.

Thân thể nàng lùi lại: “Ta nhớ tới, khăn tay của ta rớt ở phòng bếp…… Ta trước đi ra ngoài.”

Khương Ấu An hướng tới ngoài cửa đi đến, nghe được tiếng đóng cửa, Mặc Phù Bạch mới chậm rãi giương mắt, hắn xoa xoa giữa mày có chút mệt mỏi.

Khương Ấu An trở lại phòng, ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn ngoài cửa sổ tới phát ngốc.

Đại để là nhìn lâu rồi, hốc mắt Khương Ấu An trở nên chua xót lên.

Nàng vươn bàn tay không bị thương kia, xoa xoa hốc mắt của mình.

Dùng sức xoa, đều xoa ra tới một ít ướt át.

Nàng thật đúng là ngốc a!

Khương Ấu An vỗ vỗ trán của mình.

Khương Ấu An a Khương Ấu An, đừng suy nghĩ miên man.

Không có quan hệ, đã trọng sinh…… Ngươi khôi phục ký ức, không bao giờ sẽ cho Lâm Tang có cơ hội phản bội ngươi, cũng sẽ không lại làm người Khương gia phụ ngươi, ngươi sẽ trở nên càng cường đại…… Cường đại đến không người nào dám khinh ngươi.

Thật sự không quan hệ.

Trong lòng nói với chính mình như vậy, Khương Ấu An ngẩng đầu nhìn phía phía trên, mở to đôi mắt của mình.

Trước khi xuyên sách, bà ngoài yêu thương nàng nhất từng nói qua, nếu thời điểm muốn khóc, ngẩng đầu nhìn trên không, như vậy nước mắt liền sẽ không rơi xuống……..

Khương Ấu An cũng không biết chính mình là ngủ khi nào.

Chỉ nhớ rõ nàng đã tỉnh một lần, Xuân Đào hỏi nàng có muốn ăn cơm chiều hay không, nàng nói không, sau đó liền tiếp tục ngủ…….

Ngủ đến buổi đêm cũng bắt đầu trở nên thâm trầm.

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, ánh trăng sái lạc tiến vào, kéo dài thân ảnh thon dài trên mặt đất kia.

Mặc Phù Bạch một thân bạch y chậm rãi đi đến mép giường, đôi mắt đen nhánh nhìn tiểu cô nương ở trên giường đang cuộn tròn giống như con tôm.

Thật lâu……

Hắn mới chậm rãi ngồi xuống, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng lôi kéo tay nhỏ của nàng.

Hắn lấy ra một cây ngân châm, đ.â.m vào bọng nước ở mu bàn tay của nàng, có dòng nước ra tới.

Mặc Phù Bạch cong eo, móc ra khăn tay, đem vệt nước chảy ra ở trên tay nàng lau sạch sẽ, ngay sau đó lại lấy ra thuốc bôi, lấy một chút, bôi ở trên mu bàn tay của nàng.

Sau khi thu hồi ngân châm cùng khăn tay và thuốc, hắn bình tĩnh nhìn chăm chủ tiểu cô nương ở trên giường, lại chậm rãi vươn tay,  đem tóc mái ở trên mặt nàng nhẹ nhàng gạt sang một bên.

Mỗi này đều nói nhiều như vậy, lại cố tình không nói chuyện hắn muốn nghe nhất……….

 

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.