Chương trước
Chương sau
Nhìn bộ dáng Khương Ấu An đang cảm thấy mỹ mãn kia, ánh sáng trong mắt Mặc Phù Bạch cũng nhu hòa một chút.

“Vậy ta đem những thứ này thu lại đi!”

“Tùy ngươi.”

Khương Ấu An vui vẻ vô cùng, nhìn hình ảnh nàng vội vàng đem trang sức thu hồi, Cung Ngọc Yến chỉ có thể mắt trông mong nhìn.

Trương ma ma có chút đau lòng chủ tử nhà mình.

Thật là làm phí công cao hứng một hồi.

Vương gia xác thật nên phạt, nhìn xem, đều là phụ tử, lại khác biệt lớn như thế nào.

Mặc Phù Bạch thấy Khương Ấu An thật lâu không có từ trong phòng ra tới, liền đi đến trong phòng nàng, thấy nàng đang vẻ mặt buồn rầu nhìn đống trang sức đang được nàng bày biện ở trên bàn.

“Ngươi đây là có biểu tình gì?”

Khương Ấu An đôi tay chống cằm, liếc mắt nhìn Mặc Phù Bạch một cái: “Ta suy nghĩ muốn chọn mấy món cho Tuyết Dao tỷ, cũng chọn mấy món cho tam thẩm, chính là tất cả những cái này ta đều thích, không biết nên chọn món nào.”

Mặc Phù Bạch: “…………”

Trong mắt hắn khó lòng lý giải: “Không phải tất cả đều giống nhau sao?”

Khương Ấu An phốc một tiếng cười: “Ngươi không hiểu, mấy cây trâm này rất thích hợp với khí chất của Tuyết Dao tỷ, hiện tại mặt nàng cũng đã khỏi, ngày mai có thể đi trăm tú lâm, đợi lát nữa Xuân Đào trở lại, còn phải để nàng lại đi một chuyến…..”

Blah blah, Khương Ấu An nói không ngừng, hoàn toàn liền đem Mặc Phù Bạch cấp xem nhẹ.

Nhìn nàng tâm trí hoàn toàn đặt ở những trang sức đó, Mặc Phù Bạch biểu tình có chút một lời khó nói hết.

Thực mau, liền tới rồi thưởng thu tiết cùng ngày.

Sáng sớm, ánh mặt trời liền cao cao treo ở phía chân trời.

Hôm nay thời tiết rất tốt, chẳng qua sáng sớm không khí còn mang theo điểm hơi lạnh.

Khương Ấu An liền rời giường từ sớm, lấy ra một bộ váy tự mình làm lúc trước, đó là một bộ váy thêu bướm màu xanh hồng nhạt, tay áo thêu lá sen, trước n.g.ự.c thêu hoa sen, chờ sau khi nàng mặc áo vào, đôi mắt Xuân Đào nhìn chăm chú.

Thanh thuần lại không mất kiều tiếu, hơi hơi mỉm cười, hai cái má lúm đồng tiền nhỏ ở bên má liền hiện ra, phụ trợ cả người nàng cũng càng thêm xinh đẹp.

Khương Ấu An còn tự mình búi tóc cao, xứng với hai dải lụa màu xanh, rũ xuống, cả người giống như một tiểu tiên nữ vào nhầm thế gian.

Khương Ấu An còn mang trang sức hôm qua đưa tới, một đôi khuyên tai bảo thạch hồng hình giọt nước, cùng với cổ tay đeo vòng hoa sen, cổ tay trắng nõn tinh tế, phá lệ bắt mắt.

“Thế tử phi, ngài thật sự thật xinh đẹp a!”

“Còn chưa đủ đâu!” Khương Ấu An khóe miệng hơi cười, còn ở giữa hai hàng lông mày vẽ một bông hoa sẽ.

Xuân Đào không biết nên khen như thế nào, thực sự cực kỳ xinh đẹp!

“Ngươi nhớ rõ đem áo choàng mang lên.”

Lúc này bên ngoài còn có chút lạnh, nên mang thêm áo choàng.



Khương Ấu An không vội vã chạy đến trong nhà tam thúc, mà là mở cửa phòng ra, đầu nhỏ thò ra, mà lúc này, Mặc Phù Bạch cũng từ trong phòng ra tới, Từ thị vệ đứng ở phía sau hắn.

Tựa hồ là cảm nhận được ánh mắt kia, Mặc Phù Bạch chậm rãi nhìn lại.

Bốn mắt nhìn nhau kia một cái chớp mắt, Khương Ấu An từ trong phòng ra tới.

Chỗ sâu trong đôi con ngươi đen nhánh kia của Mặc Phù Bạch, hiện lên một tia kinh diễm.

Ngay sau đó, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy lên.

Bị ánh mắt của hắn nhìn chăm chú, Khương Ấu An vốn đang tự nhiên hào phóng bỗng nhiên liền có chút ngượng ngùng, nàng đi bộ từng bước nhỏ đi đến trước mặt hắn, khóe miệng cười, còn giơ tay  gãi gãi mũi của mình.

Từ thị vệ cũng là nhìn thấy Thế tử phi như vậy, sửng sốt một lát.

Đây vẫn là Khương gia lục cô nương……. Đen thui mới vừa giả vào Vương phủ sao????

Lúc này mới một tháng rưỡi thời gian a……

Ngày thường cũng bình thường, hôm nay trang điểm lên, cũng không biết cha mẹ Thế tử phi có còn nhận ra nàng nữa không!

Bất quá xác thật là đẹp…… Thế tử nhà bọn họ, ánh mắt thật là độc đáo a.

Minh châu phủ đất đá bụi trần, đã bị chủ tử phát hiện.

“Mặc Phù Bạch, ngươi cảm thấy thế nào?” Cảm giác ngượng ngùng giảm đi một chút, Khương Ấu An hơi nghiêng đầu nhìn hắn.

Đôi mắt hạnh thanh triệt kia, còn mang theo một tia ý tứ chờ đợi.

Mặc Phù Bạch bỏ qua một bên tầm mắt, tiếng nói thấp thấp: “Cái gì thế nào?”

“Ta nói ta trang điểm a! Ngươi không cảm thấy đẹp sao? Hôm nay là thưởng thu tiết, ta cố ý trang điểm một phen~”

Không biết vì sao, Mặc Phù Bạch lại cảm giác tiếng nói hôm nay nàng nói chuyện đều mềm ngọt không ít.

Hắn không mở miệng nói chuyện, Khương Ấu An lại nói:”Hôm nay trăm tú lâm nhiều người tới du ngoạn như vậy, ta trang điểm như vậy, cũng có thể hấp dẫn không ít sự chú ý của không ít người, ta cũng coi như là chiêu bài sống trong tiệm của tam thúc đi!”

Trong lòng Khương Ấu An vẫn là suy nghĩ đến buôn bán trong tiệm, mới nói như vậy, nhưng dừng ở bên tai Mặc Phù Bạch, lại là nghĩ đến chuyện khác.

Hắn hơi nhíu mày, ánh mắt lại hướng tới Khương Ấu An.

Nàng đứng ở trước mặt hắn bộ dáng xinh xắn, giống như tiểu tiên nữ từ trên trời giáng xuống.

Trong lúc nhất thời, hắn thanh âm cũng trầm xuống.

“Xấu.”

Từ thị vệ: “???”

Khương Ấu An: “?”

“Nha hoàn trong phòng ngươi đâu? Làm hạ nhân như thế nào? Không biết chuẩn bị áo choàng cho ngươi?” Giọng nói của Mặc Phù Bạch có chút lạnh.

“Đã chuẩn bị, bất quá đợi lát nữa ta ra cửa mặc cũng không muộn…….” Khương Ấu An chớp chớp đôi mắt: “Thật sự khó coi sao?”



Khương Ấu An đột nhiên tiến lại gần.

Đại khái cũng không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên tiến lại gần, Mặc Phù Bạch sửng sốt.

Nàng tiến đến gần, chóp mũi hai người thâm chí sắp chạm vào nhau, hắn nhìn đến trong mắt nàng rạng rỡ, chĩnh nhìn đến trong mắt nàng tràn ngập ý cười.

“Thật vậy chăng?”

Bàn tay to của Mặc Phù Bạch đang vịn vào xe lăn đột nhiên nắm chặt, biểu tình đều trở nên không được tự nhiên, thực mau, hắn liền đi chuyển tầm mắt, lạnh lẽo trong giọng nói bất tri bất giác tiêu tán: ““Khụ…… Cũng tạm.”

Khương Ấu An tiếng nói tràn ra tiếng cười, thanh thúy nói: “Ta cảm thấy rất đẹp a ~”

Nàng lui về phía sau hai bước, tại chỗ xoay vòng hai cái, váy màu xanh hồng nhạt tràn ra tới, như đóa hoa ở trong hoa viên từ từ nở rộ ra.

Ánh mắt Mặc Phù Bạch nhìn đến, chỉ thấy thiếu nữ cười mắt ngọc mày ngài, thanh thuần lại ngây thơ.

Đẹp.

Rất đẹp.

-

Khương Ấu An đi đến trong nhà tam thúc.

Tam thúc cùng tam thẩm cùng với Khương Dương bọn họ đều vội vàng chuyện đi tú, cũng đang mang theo cả Khương Lạc đi, trong phòng cũng chỉ còn lại Khương Tuyết Dao.

Cũng không biết là Bạch thần y dùng biện pháp gì, vết bớt trên mặt Khương Tuyết Dao hiện tại chỉ còn nhợt nhạt hồng.

Tuy nói đến gần chút vẫn có thể nhìn thấy, nhưng Khương Tuyết Dao vẫn còn đang trong thời gian uống thuốc, Bạch thần y cũng nói có thể khôi phục được chín phần.

Khương Ấu An mang đến phân tự mình nghiên cứu chế tạo, sau khi bôi lên, vết bớt hồng nhợt nhạt kia được che đậy, hoàn toàn không nhìn thấy.

Thời gian một nén nhang, Khương Ấu An liền giúp Khương Tuyết Dao trang điểm xong.

“Tuyết Dao tỷ, chúng ta xuất phát đi?”

“Ấu An, trước từ từ……”

Khương Ấu An cười tủm tỉm: “Tuyết Dao tỷ, đừng sợ, ta bồi ngươi đâu!”

Khương Tuyết Dao vẫn là có chút ngượng ngùng, nàng thanh âm tinh tế: “Ấu an, ta biết ngươi có điểm vội, ngươi đi trước, ta trễ chút lại qua đi.”

Khương Ấu An xác thật vội, trước khi đi liền lôi kéo tay Khương Tuyết Dao nói: “Tuyết Dao tỷ, ta ở trăm tú lâm chờ ngươi a!”

Khương Tuyết Dao hơi hơi gật đầu.

Chờ đến khi Khương Ấu An tới, đã có không ít bá tánh tới trăm tú lâm du ngoạn.

“Bên kia đang dựng đài, chúng ta đi xem đi!”

“Gánh hát nào ở trăm tú lâm dựng đài a?”

Bên tai có thanh âm vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.