Không biết qua bao lâu, thanh âm trong viện dần dần biến mất.
Bầu trời, phá lệ âm trầm.
Lạnh lẽo đánh úp lại.
Có gió thổi vào trong phòng.
“Ta đi ra ngoài một chút.” Khương Ấu An nhỏ giọng nói.
Mặc Phù Bạch không nhìn nàng, mà là chậm rãi nói: “Mềm lòng?”
Khương Ấu An sửng sốt, đột nhiên cười ra tiếng: “Ngươi thật đúng là nói sai rồi…..”
Nói xong, Khương Ấu An mang tới chăn mỏng ở giường ngoài, giũ ra, đắp ở trên chân Mặc Phù Bạch, khóe miệng nàng gọi lên một độ cong nhợt nhạt: “Ta sẽ không giẩm lên vết xe đổ.”
Mặc Phù Bạch ngước mắt, chăm chú nhìn độ cogn trên khóe miệng nàng.
Khương Ấu An rời đi Tử Lâm Viện.
Còn chưa tới, liền nghe được tiếng khóc thương tâm cùng tiếng thét của Hà thị, cùng với tiếng kêu thảm thiết của Khương Diệu Diệu.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy hai gã sai vặt của Vương phủ cầm bản tử, ngươi một cái ta một cái, dừng ở trên người Khương Diệu Diệu.
Đám người Hà thị cùng Khương Tu Trạch bị Từ thị vệ và vài tên thị vệ khác ngăn đón.
“Khương Ấu An!” trong mắt Khương Tu Trạch như muốn bốc hỏa.
Hà thị vừa nghe đến giọng nói của Khương Tu Trạch, liền đứng thẳng thân mình, thất tha thất thểu hướng Khương Ấu An đi tới: “Ấu An a, ngươi đi cầu xin Vương phi, Thế tử đi, quỳ xuống dập đầu cũng được, cầu xin bọn họ bỏ qua cho muội muội của ngươi đi?”
Hà thị bắt lấy tay áo Khương Ấu An,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sau-nam-cai-ca-ca-khoc-loc-cau-ta-hoi-phu/3699159/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.