Chương trước
Chương sau
Không biết qua bao lâu, thanh âm trong viện dần dần biến mất.

Bầu trời, phá lệ âm trầm.

Lạnh lẽo đánh úp lại.

Có gió thổi vào trong phòng.

“Ta đi ra ngoài một chút.” Khương Ấu An nhỏ giọng nói.

Mặc Phù Bạch không nhìn nàng, mà là chậm rãi nói: “Mềm lòng?”

Khương Ấu An sửng sốt, đột nhiên cười ra tiếng: “Ngươi thật đúng là nói sai rồi…..”

Nói xong, Khương Ấu An mang tới chăn mỏng ở giường ngoài, giũ ra, đắp ở trên chân Mặc Phù Bạch, khóe miệng nàng gọi lên một độ cong nhợt nhạt: “Ta sẽ không giẩm lên vết xe đổ.”

Mặc Phù Bạch ngước mắt, chăm chú nhìn độ cogn trên khóe miệng nàng.

Khương Ấu An rời đi Tử Lâm Viện.

Còn chưa tới, liền nghe được tiếng khóc thương tâm cùng tiếng thét của Hà thị, cùng với tiếng kêu thảm thiết của Khương Diệu Diệu.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy hai gã sai vặt của Vương phủ cầm bản tử, ngươi một cái ta một cái, dừng ở trên người Khương Diệu Diệu.

Đám người Hà thị cùng Khương Tu Trạch bị Từ thị vệ và vài tên thị vệ khác ngăn đón.

“Khương Ấu An!” trong mắt Khương Tu Trạch như muốn bốc hỏa.

Hà thị vừa nghe đến giọng nói của Khương Tu Trạch, liền đứng thẳng thân mình, thất tha thất thểu hướng Khương Ấu An đi tới: “Ấu An a, ngươi đi cầu xin Vương phi, Thế tử đi, quỳ xuống dập đầu cũng được, cầu xin bọn họ bỏ qua cho muội muội của ngươi đi?”

Hà thị bắt lấy tay áo Khương Ấu An, trên mặt tràn đầy nước mắt.

Khương Ấu An thờ ơ.

Nàng nghe tiếng kêu thảm thiết của Khương Diệu Diệu càng ngày càng nhỏ.

“Ấu An……Ấu An, nếu không như vậy đi…….. Ngươi chủ động đi yêu cầu Thế tử hưu ngươi, ngươi rời đi Vương phủ, bọn họ minh bạch đây là có ý tứ gì……… Ngươi đi nói đi? Được không? Cứu muội muội ngươi đi!”

Vương phủ không phải cho rằng Ấu An xuất thân không tốt sao?

Ấu An gả cho Thế tử cũng là thế cục bức bách, vậy chủ động muốn một tờ hưu thư….

Hà thị cũng bất chấp những chuyện khác, nàng chỉ là không nghĩ nhìn đến tiểu nữ nhi của mình chịu khổ……. Nhiều bản tử như vậy đánh vào người Diệu Diệu, nàng không c.h.ế.t cũng đi nửa cái mạng a!

Khương Ấu An nhìn thẳng vào Hà thị.

“Ngươi làm ta chủ động đi cầu hưu thư?”

Hà thị khóc nói: “Ngươi không phải cũng không nghĩ gả vào Vương phủ sao? Ta mang ngươi trở về, chỉ cần cha mẹ ở, làm ngươi áo cơm vô lo, sẽ không để ngươi nửa đời sau làm lụng vất vả…….”

Khương Ấu An nắm lấy Hà thị tay.

Hà thị còn tưởng rằng nàng là đáp ứng rồi, vừa định thúc giục nàng chạy nhanh đi tìm Cung Ngọc Yến, Khương Ấu An lại ghé sát vào bên tai nàng: “Khương phu nhân, ngươi có lương tâm không?”

Hà thị sửng sốt.

“Năm mươi đại bản, một cái đều không thể thiếu.” Giọng nói Khương Ấu An thực nhẹ, rất thấp, lại cũng thực lạnh lùng.

“Ngươi ——”



Hà thị giơ tay lên, hướng tới mặt Khương Ấu An định tát tới.

Giấy tiếp theo, lại bị Khương Ấu An nắm lấy tay.

“Ngươi hỏi ta có lương tâm không? Ấu An, ngươi nên hỏi chính ngươi! Ngươi muốn trơ mắt nhìn muội muội ngươi c.h.ế.t ở trước mặt ngươi thì ngươi mới cam tâm sao?” Hà thị tức giận nói.

Khương Ấu An không tiếng động cười lạnh, buông tay Hà thị ra: “Khương phu nhân, nơi này là Vương phủ, không phải Khương gia, ta hiện tại còn đang mang danh Thế tử phi, ngươi nghĩ kỹ, lại động thủ…….”

Tay Hà thị dừng ở giữa không trung.

“Ấu an, ngươi vì cái gì sẽ biến thành bộ dáng này?”

“Khương Khải cũng hỏi ta câu hỏi như vậy, vì cái gì đâu? Ta cũng muốn biết.”

Nói xong, Khương Ấu An không hề nhìn Hà thị, mà là đi đến phía trước Khương Diệu Diệu.

Khương Diệu Diệu đã hôn mê bất tỉnh.

Dưới váy nửa người của nàng, đã bị m.á.u tươi nhuộm thành màu đỏ.

Khương Tu Trạch nhìn chằm chằm nàng.

Ánh mắt Khương Uẩn Trần nhìn nàng, tràn ngập bi thương.

Khương Cẩm Nam rũ đầu, không nhìn bất luận kẻ nào.

Đúng lúc này, Hà thị thân mình mềm nhũn, cả người hôn mê bất tỉnh.

“Nương!” Khương Tu Trạch vội vàng xông lên trước.

“Nương, mau tìm đại phu…… Khụ khụ khụ……” Khương Uẩn Trần kịch liệt ho khan, sắc mặt trắng bệch giống như một tờ giấy mỏng, giống như chỉ cần chọc một cái liền rách.

Hai gã sai vặt cầm bản tử động tác đều dừng lại.

Khương Ấu An liếc mắt nhìn Hà thị một cái, lạnh lùng nói: “Còn thất thần làm gì? Tiếp tục đánh!”

“Vâng……”

Lúc này, ánh mắt Khương Uẩn Trần nhìn nàng cũng thay đổi.

Giữa bi thương, mang theo một tia cảm xúc khó có thể lý giải được.

Còn có tức giận.

Chờ cuối cùng sau khi bản tử cuối cùng rơi xuống, Khương Ấu An lạnh lùng nói: “Đem bọn họ đuổi ra khỏi Vương phủ!”

Sau khi phân phó xong, nàng cát bước rời đi.

Xuân Đào cũng không biết là từ chỗ nào lao ra tới, biểu tình muốn nói lại thôi.

Khương Ấu An nhoẻn miệng cười: “Xuân Đào, ngươi có phải cảm thấy ta không có lương tâm hay không? Thực ác độc?”

Hốc mắt Xuân Đào đỏ lên, hít hít cái mũi, lắc đầu: “Thế tử phi, nô tỳ không cho rằng như vậy, nô tỳ chỉ là ủy khuất thay ngài, nô tỳ muốn khóc…….”

“Nha đầu ngốc.” Khương Ấu An sờ sờ đầu Xuân Đào.

Khương gia.

Khương Tu Trạch cõng Khương Diệu Diệu hôn mê bất tỉnh tiến vào Khương phủ.

Hà thị ở phía sau khóc sướt mướt.



“Sao lại thế này?”

“Diệu Diệu của ta a!!!!”

Khương lão phu nhân nghe được động tĩnh đi tới vừa nhìn thấy nửa người dưới của Khương Diệu Diệu đều bị m.á.u nhiễm đỏ, thất thanh kêu lên.

“Nương, người đừng đụng Diệu Diệu, đại phu đâu! Mau đi tìm đại phu a!”

Toàn bộ Khương gia đều rối loạn.

Không bao lâu.

Năm sau đại phu dều tới Khương gia.

Bởi vì vị trí bị thương có chút đặc thù, đám người Khương Tu Trạch liền đi ngoại đường.

Bang một tiếng.

 Khương Tu Trạch đem chén trà ở trên bàn hung hăng ném xuống đất.

“Điên rồi! Khương Ấu An điên rồi! Nàng thế nhưng có thể đối xử như vậy với tiểu thất! Nếu không phải bởi vì nàng, tiểu thất sẽ đi Vương phủ?”

“Ta muốn đi Vương phủ tìm nàng!!!” Khương Nhan mặt đầy tức giận, gân xanh trên trán nhô lên, nắm chặt tay.

Hắn vừa mới trở về, liền nghe nói tiểu thất ở Vương phủ bị đánh năm mươi đại bản.

Khương Nhan vừa mới xoay người, Khương Khải ngồi ở ghế dựa quát: “Không được đi!”

“Đại ca, vì cái gì ta không thể đi? Khương Ấu An tàn nhẫn như vậy, ta thật sự là…….”

“Ta nói không được đi, chính là không được đi!”

Khương Nhan cắn chặt răng, một chân đem một cái ghế dựa ở bên cạnh đá đi: “Ngày thường, chúng ta ở nhà, ngay cả một đầu ngón tay của tiểu thất cũng không dám chạm vào, Khương Ấu An lại trơ mắt nhìn tiểu thất bị đánh! Nàng sao lại ác độc như vậy?”

Khương Cẩm Nam vẫn luôn ở trong góc trầm mặc không nói bỗng nhiên giương mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Nhan.

“Ngươi nói nàng ác độc?”

Khương Nhan vốn dĩ lửa giận trong lòng đang không có chỗ phát tiết, nghe được Khương Cẩm Nam giữ gìn Khương Ấu An, lập tức tiến lên, túm chặt vạt áo Khương Cẩm Nam: “Ngươi còn vì Khương Ấu An mà nói chuyện?”

Khương Cẩm Nam mở to hai mắt nhìn, trong mắt tràn đầy tơ máu, hắn hung hăng hất tay Khương Nhan, quát: “Các ngươi chẳng lẽ không biết tiểu lục đập vỡ ngọc bội sao?!”

Khương Cẩm Nam là lão ngũ, là huynh đệ nhỏ nhất ở giữa, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, chính là một bộ ham chơi, thái độ bất cần đời, mặc dù làm chuyện xấu bị giáo huấn, cũng đều là bộ dáng cợt nhả.

Ngay cả Khương Uẩn Trần cũng chưa thấy qua Khương Cẩm Nam bộc phát tính tình như vậy.

“Nàng đập vỡ ngọc bội, chẳng lẽ liền không phải là người Khương gia?” Khương Nhan sửng sốt, tức giận quát Khương Cẩm Nam một câu.

Khương Cẩm Nam hốc mắt đỏ bừng: “Ta xem như đã biết tiểu lục vì cái gì sẽ quyết tuyệt như vậy, là bởi vì các ngươi những người này!!!”

Khương Tu Trạch sắc mặt không vui: “Tiểu ngũ, ngươi là cảm thấy thương thế của tiểu thất còn chưa đủ nặng? Còn muốn nháo?”

 

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.