“Ngươi nói ngươi là Bạch thần y, chúng ta liền phải tin tưởng ngươi?” Khương Ấu An chậm rãi ra tiếng.
Bạch Minh VVân sắc mặt tức khắc trầm xuống.
Cung Ngọc Yến xem ở trong mắt, tức khắc phẫn nộ nói: “Nha đầu, chớ có nói nhiều!”
Chọc giận bạch thần y, không chữa trị chân cho nhi tử của nàng thì làm sao bây giờ?
Nha đầu này ngày thường nhìn nhanh trí, như thế nào đột nhiên ngớ ngẩn?
“Đúng vậy, lục tỷ tỷ, ta biết ngươi đối với ta có thành kiến, nhưng không thể nghi ngờ thân phận của Bạch thần y a, ta đã thấy hắn cứu người bệnh, người nọ đột nhiên hôn mê, hơn nữa cả người co rút, một châm của Bạch thần y liền khiến cho người nọ tỉnh táo lại…..”
Khương Diệu Diệu mới vừa nói xong, Hà thị cũng theo sau mở miệng: “Tiểu lục, ngươi gần nhất là có chuyện gì? Lần trước cũng vậy, muội muội ngươi đi đến nhà tam thúc, ngươi động thủ đahs nàng, muội muội ngươi một lòng muốn tốt cho ngươi, ngươi lại mọi cách nhằm vào nàng, trong mắt nươi rốt cuộc có còn người làm nương là ta hay không?”
“Lục muội, nếu đắc tội Bạch thần y, trách nhiệm này người có thể gánh vác sao?” Khương Tu Trạch nhíu mày.
Khương Uẩn Trần lấy tay áo che miệng, ho khan vài tiếng, chăm chú nhìn Khương Ấu An.
Chỉ có Khương Cẩm Nam, đứng ở một vị trí, một bộ dáng mất hồn mất mát.
Khương Ấu An không phản ứng mấy người Khương gia, mà là hướng tới Cung Ngọc Yến nói: “Ngài quá nóng vội.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sau-nam-cai-ca-ca-khoc-loc-cau-ta-hoi-phu/3699157/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.