Chương trước
Chương sau
Phụ nhân mang theo hạ nhân Cẩm Tâm Lâu nối đuôi nhau mà vào Vương phủ.

Khương Diệu Diệu đi ở cuối cùng dùng tay kéo kéo tóc mái bên mai của mình.

Tuy rằng đáng tiếc hôm nay nàng tỉ mỉ trang điểm, nhưng nàng rất có tin tưởng đối với mỹ mạo của chính mình.

Cha mẹ cùng các ca ca cũng từng nói, nàng là cô nương xinh đẹp nhất mấy thế hệ của Khương gia.

Bởi vì thần Nam Vương phi hai ngày nay trở về nhà mẹ đẻ, quan gia của thần Nam Vương phủ cùng gã sai vặt tiếp nhận các khay, muốn đưa tới Tử Lâm Viện.

Khương Diệu Diệu biết cơ hội của mình tới, liền lặng lẽ tránh ra, đợi sau khi phụ nhân mang theo nha hoàn Cẩm Tâm Lâu rời đi, nàng mới từ chỗ tối đi ra, đi theo phương hướng hạ nhân Vương phủ đi đến.

Trong Tử Lâm Viện.

Từ thị vệ đẩy Mặc Phù Bạch đang ngồi trên xe lăn, từ thư phòng ra tới, Cao thị vệ vừa lúc đem khay đồ từ hạ nhân đi tới.

Nhìn đến khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của chủ tử nhà mình, Cao thị vệ thậm chí có điểm hoảng hốt, phảng phất giống như lúc trước nhìn đến gương mặt biểu hiện tươi cười của chủ tử kia là giả dối.

“Thế tử gia, đây là quần áo mới Cẩm Tâm Lâu đưa tới, thuộc hạ đều đã kiể tra qua, không có vấn đề gì.”

Cao thị vệ nói xong, liền chờ chủ tử lên tiếng, hắn lại đem quần áo mới đưa vào trong phòng.

Rốt cuộc bên người chủ tử không có nha hoàn, loại chuyện này, đều là hắn cùng Từ thị vệ tới làm.

“Cho ta xem.”

Phá lệ.

Mặc Phù Bạch thế nhưng không có trực tiếp làm đưa vào trong phòng.

Cao thị vệ ngẩn người, “Vâng!”

Hạ nhân Vương phủ bưng khay quỳ xuống, Cao thị vệ đem những vải đỏ phía trên xốc lên.

Là một bộ áo gấm thủ công tinh xảo, cùng sở hữu tám bộ, trong đó năm bộ màu trắng, hai bộ màu xanh lam, một bộ màu xanh lơ.

Đều là thần Nam Vương phi dựa theo thói quen nhi tử của mình tới đặt làm.

Chỉ là.

Giữa mày Mặc Phù Bạch hơi nhíu lại.

“Vì sao không có màu tím?”

Cao thị vệ: “…………”

Từ thị vệ: “…………”

Vương phủ hạ nhân: “???”

Khi nào, Thế tử gia để ý đến loại chuyện màu sắc quần áo này????

“Đổi.”

Dứt khoát lưu loát một chữ.

Thấy hạ nhân Vương phủ đều không có phản ứng lại đây, Từ thị vệ cao giọng nói: “Đều quỳ ở đấy làm cái gì? Không nghe được Thế tử gia nói, đều đổi thành quần áo màu tím sao.”

“Vâng ——”

Hạ nhân Vương phủ đều rời đi Tử Lâm Viện.

Từ thị vệ đẩy xe lăn, đem Mặc Phù Bạch đưa vào trong phòng.

Chờ đến hắn từ trong phòng ra tới, Cao thị vệ túm hắn đến một góc: “Đây là có chuyện gì?”

Từ thị vệ trên mặt mang theo khó hiểu: “Cái gì sao lại thế này?”



“Ta nói, quần áo, chủ tử như thế nào đột nhiên muốn đem quần áo mùa đông đều đổi thành màu tím?”

Từ thị vệ lập tức liền cười: “Ngươi không chỉ có ngu ngốc, vẫn là một kẻ điếc, lúc ấy Thế tử gia đi đến phòng của Thế tử phi, sau khi ra tới, Thế tử phi không phải nói một câu sao?”

“Nói câu gì?”

“Hắc hắc, Thế tử phi nói chủ tử nhà chúng ta mặc quần áo màu tím đẹp.......”

Cao thị vệ: “…………”

“Ta xem a, chủ tử là để bụng đối với những lời này của Thế tử phi, tình yêu thứ này, thật là kỳ quái..........”

Cao thị vệ: “…………”

Từ thị vệ khoanh tay, mắt hướng tới sương phòng nhìn lại.

“Hãy chờ mà xem, chủ tử nhà chúng ta về sau biến hóa sẽ càng lúc càng lớn.......”

Cao thị vệ vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Trong cảm nhận của hắn, chủ tử hoàn mỹ đến mức giống như tiên nhân trên bầu trời, thế nhưng sẽ để ý đến lời nói của một nữ nhân.

Từ thị vệ cảm thán nói: “Mùa đông mau tới, mùa xuân còn xa sao?”

Cao thị vệ thật sự muốn tìm một cái góc để khóc trong chốc lát.

“Từ thị vệ, Cao thị vệ!”

Bỗng nhiên, có thị vệ bắt lấy một người tiến lên.

“Như thế nào? Nàng là ai?” Cao thị vệ hỏi.

Thị vệ nói: “Người này ở phụ cận Tử Lâm Viện lén lút, nàng không phải nha hoàn của Vương phủ!”

Từ thị vệ nhăn chặt mày, “Đem người này đuổi ra vương phủ!”

“Từ từ! Ngươi không nhận ra ta là ai đi? Ta là muội muội của Thế tử phi của các ngươi, thân muội muội, ta là tới tìm tỷ tỷ ta! Buông ta ra!”

Khương Diệu Diệu giãy giụa, giọng nói cũng đề cao: “Lục tỷ tỷ, ta là Diệu Diệu a! Mẫu thân muốn gặp ngươi, các ca ca cũng nhớ ngươi, ngươi ra gặp ta đi!”

“To gan, ai làm ngươi ở Vương phủ lớn tiếng ồn ào?” Cao thị vệ cả giận nói.

“Cùng nàng vô nghĩa làm gì? Ném ra ngoài!” Từ thị vệ nói.

Khương Diệu Diệu mắt thấy chính mình sắp bị đưa ra khỏi Tử Lâm Viện, càng là lớn tiếng hô lên: “Thế tử gia, lục tỷ phu, ta chỉ là muốn gặp tỷ tỷ của ta mà thôi, ngươi giúp ta đi…”

Cao thị vệ cùng Từ thị vệ sắc mặt đều đen.

“Lục tỷ phu, cầu ngươi, không cần đuổi ta đi……”

Khương Diệu Diệu cũng không biết là lấy đâu ra sức lực, lại là tránh thoát đôi tay của thị vệ đang giữ nàng.

Cũng là lúc này.

Cửa phòng mở ra.

Một thân ảnh màu tím xuất hiện.

Khương Diệu Diệu cơ hồ là lập tức quay đầu nhìn lại.

Từ thị vệ lạnh mặt, lập tức tiến lên, đi đến phía sau Mặc Phù Bạch, đẩy xe lăn ra tới.

Khi Khương Diệu Diệu nhìn rõ ràng dung mạo của người tới, cả người đều sững sờ tại chỗ.

Nàng mở to hai mắt, tràn đầy kinh diễm.

Năm ca ca Khương gia ở kinh thành, đều xem như có thể là danh hào mỹ nam tử, chính là nam tử ở trước mắt này, lại là một loại mỹ khác.

Áo gấm màu tím, mặc ở trên người hắn, nhan sắc kia phảng phất trở thành sắc thái đẹp nhất trong thiên địa.



Quanh thân toát ra khí chất tự phụ sinh ra đã có, lạnh lẽo, mang theo cảm giác xa cách, rồi lại làm người sinh ra một loại cảm giáccao quý ưu nhã muốn phủ phục ở dưới chân hắn.

Đôi đồng tử giống như mã não đen, xinh đẹp làm người không thể dời tầm mắt.

Đây là thần Nam Vương Thế tử?

Không phải nghe đồn, thần Nam Vương Thế tử cực kỳ xấu sao?

Giờ khắc này, Khương Diệu Diệu trong lòng thế nhưng sinh ra một loại cảm giác ghen ghét đối với Khương Ấu An.

Vì cái gì Khương Ấu An có thể gả cho một nam tử như trời quang trăng sáng như vậy?

“Là tỷ phu sao?”

Khương Diệu Diệu nũng nịu hỏi, thực mau, đáy mắt nàng liền có nước mắt trào ra: “Tỷ phu, ngươi giúp ta được không? Lục tỷ tỷ của ta không chịu gặp ta, ta cũng không biết chính mình làm sai cái gì, nhưng ta có thể sửa, chỉ cần lục tỷ tỷ có thể tha thứ cho ta…….”

Khương Diệu Diệu túm n.g.ự.c áo của mình, nước mắt rào rào rơi xuống, bộ dáng kia, nhu nhược động lòng người, nhìn thấy mà thương.

Bởi vì ghét bỏ, trên gương mặt của Cao thị vệ, ngũ quan đều nhăn lại.

Mặc Phù Bạch lại là không nói.

Hắn dùng một loại ánh mắt lạnh lùng xem kỹ Khương Diệu Diệu.

Song sinh?

Không có chỗ nào giống như Khương Ấu An.

“Xấu.”

Ngay cả bộ dáng khóc lóc, đều xấu hơn Khương Ấu An gấp một trăm lần.

Khương Diệu Diệu còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.

Biểu tình nháy mắt cứng đờ.

“Tỷ phum ta biết ta tự tiện xông vào Vương phủ là không đúng, chính là ta thật sự rất nhớ lục tỷ tỷ……”

“Kéo xuống đi, phạt trượng.”

Mặc Phù Bạch ngước mắt, giản ngôn ý hãi.

Chỉ liếc mắt một cái, lại làm Khương Diệu Diệu có loại cảm giác như là vào động băng.

Không đợi nàng hoàn hồn tới.

Cao thị vệ đã gấp không chờ nổi tiến lên, túm sau cổ Khương Diệu Diệu, đem nàng kéo đi.

“Tỷ phu, không cần ——”

Khương Diệu Diệu lúc này mới biết được sợ hãi, nói: “Tha cho ta đi! Tỷ phu, ta biết sai rồi…… Không cần a…… Ai tới cứu cứu ta……”

Mặc Phù Bạch một tay để ở thái dương, nhíu mày: “Ồn ào, cắt đầu lưỡi của nàng.”

Khi nghe được nam nhi như thần tiên kia nói ra, đồng tử Khương Diệu Diệu đột nhiên co rụt lại.

“Tỷ phu, thế tử, ta tìm được vị Bạch thần y kia, hắn có thể giúp ngươi chưa khỏi…… Hai chân, hắn có thể giúp ngươi chữa khỏi hai chân……”

Cao thị vệ khóe miệng trừu trừu.

 

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.