Như vậy xem ra, lục tỷ tỷ một chốc một lát sẽ không bị đuổi ra khỏi Vương phủ đi.
Trách không được nàng thay đổi nhiều như vậy.
Thế tử nếu vì lục tỷ tỷ mà xuất đầu, khẳng định cũng sẽ không chán ghét chính mình đi?
Máu tươi trên trán Mộ Trung Thiên theo gương mặt chảy xuống, nhiễm hồng vạt áo.
Khương Ấu An mới chậm rãi giơ tay.
Từ thị vệ dừng lại.
Được dừng lại, Mộ Trung Thiên tức giận nói: “Các ngươi khinh người quá đáng!”
Khương Ấu An cười nhẹ một tiếng.
Nàng mở to đôi mắt, nói: “Đây không phải là học từ Mộ gia các ngươi sao?”
Mộ Trung Thiên nghẹn họng.
Khương Ấu An không phản ứng lại hắn, mà là chậm rãi nhìn về phía mấy người Khương gia: “Lão phu nhân, thỉnh nhớ rõ lời nói hôm nay của ta, ngày sau ta cùng một nhà tam thúc vinh nhục, đều cùng Khương gia không có quan hệ. Hơn nữa, quản cho tốt tiểu bối nhà mình, chớ có khiêu khích điểm mấu chốt của ta.”
Khương Ấu An khinh khinh phiêu phiêu tầm mắt liếc mắt nhìn Khương Diệu Diệu ở phía sau một cái.
Khương Diệu Diệu bỗng nhiên có loại cảm giác bị nhìn thấu tâm tư.
“Tiểu lục ——”
Khương Cẩm Nam khuôn mặt trắng bệch mở miệng, nhưng không đợi cho hắn nói hết câu, Khương Ấu An liền dời đi tầm mắt, nói: “Từ thị vệ, đem những người không liên quan đều đuổi ra khỏi Liễu gia đi.”
“Vâng, Thế tử phi!”
Từ thị vệ trung khí mười phần quát: “Các ngươi là tự mình đi, hay là để ta ném các ngươi đi ra ngoài?”
“Lục nha đầu, ngươi ——”
Khương gia lão phu nhân vừa tức vừa kinh ngạc.
Tức nàng không biết tốt xấu!
Kinh ngạc thị vệ Vương phủ vì sao lại nghe lời nàng?
“Còn không đi?!”
Từ thị vệ quát.
“Tổ mẫu, ngũ ca, chúng ta đi trước đi……” Khương Diệu Diệu cắn môi dưới.
Người Mộ gia đã chạy, Khương Diệu Diệu cũng nâng Khương lão phu nhân rời đi Liễu gia.
“Ngũ ca……”
Khương Diệu Diệu quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Khương Cẩm Nam dùng tay không bị thương còn lại, thật cẩn thận cầm lấy nửa miếng ngọc bội trên bàn đá.
Động tác kia, dường như có chút cẩn thận, liền sợ chạm vào sẽ làm vỡ ngọc bội.
Khương Cẩm Nam đem ngọc bội nhẹ nhàng để vào trong n.g.ự.c mình, trước khi rời đi, không nhịn được lại nhìn Khương Ấu An.
Mà Khương Ấu An lấy ra khăn tay, chà lau mồ hôi trên trán Khương Dương.
“Khương Dương ca ca như thế nào lại chảy nhiều mồ hôi như vậy?”
“Tức giận.”
Khương Ấu An cười ra tiếng: “Mai lau khô đi, bằng không gió thổi sẽ cảm nhiễm phong hàn.”
“Ta là đại nam tử hán, đâu giống cô nương gia yếu đuối.”
Lời là nói như vậy, Khương Dương cười hắc hắc, cũng thực hưởng thụ việc muội muội lau mồ hôi cho mình.
Khương Cẩm Nam đã chạy tới cửa.
Thấy một màn như vậy, nhất thời hoảng hốt, nhớ lại trước đây, hắn cùng bạn học ở học đường thường hay trốn học đi ra ngoài chơi.
Khi đó cũng là đầu thu, tiểu lục khi tìm được hắn, hắn chạy mồ hôi đầy đầu, ngay cả phía sau lưng đều ướt đẫm.
Tiểu lục khi ấy mới cao đến n.g.ự.c hắn, cầm khăn tay nhón mũi chân lau mồ hôi cho hắn.
Trong miệng không ngừng nói: Ngươi lại trốn học, nếu là bị đại ca biết, nhất định sẽ phạt ngươi, như thế nào ngay cả quần áo cũng đầy mồ hôi? Ngươi mau theo ta về nhà thay quần áo, chạng vạng trời lạnh, tiểu tâm cẩn thận phong hàn……..
Ngay lúc đó hắn là nói như thế nào?
“Tiểu lục, ngươi có biết hay không, ngươi so với mẫu thân còn dong dài hơn a, ngươi dong dài như vậy về sau ai dám lấy ngươi a! Được rồi, thân thể ta mảnh mai như vậy sao? Ngươi đừng tới phiền ta, đi mau! Lại không đi, ta liền nhân lúc ngươi ngủ, đem tóc của ngươi cắt hết!”
“Khương Ấu An, ngươi như thế nào phiền như vậy a!”
“Ta không cần ngươi lo! Ngươi biết ngươi cái dạng này, thực làm người khác ghét không?”
“Lăn a!”
Trái tim Khương Cẩm Nam, có một ta đau đớn.
Trong tầm mắt.
Thiếu nữ cười rộ lên, mi mắt sẽ cong cong, không hề đối với hắn cười.
Miệng nàng gọi ca ca, cũng không phải gọi hắn.
Khi Khương Cẩm Nam đi ra khỏi nhà Liễu gia, đại môn phía sau bị đóng lại.
Thiếu niên khí phách hăng hái, đột nhiên, như là bị rút hết sức lực.
“Nha hoàn đi tìm đại phu như thế nào còn chưa tới?! Cẩm Nam, ngươi thế nào?”
Khương lão phu nhân tiến lên, Vừa định chạm vào Khương Cẩm Nam, lại bị hắn ngăn lại.
“Cẩm Nam, ngươi làm sao vậy?” Khương lão phu nhân lẩm bẩm.
“Ngũ ca, ngươi đừng khổ sở, lục tỷ tỷ nàng chỉ là nói miệng mà thôi, nàng trong lòng vẫn là có chúng ta…..”
Khương Diệu Diệu tiến lên túm c.h.ặ.t t.a.y áo Khương Cẩm Nam, tiếng nói cũng thực ôn nhu.
Giây tiếp theo, Khương Cẩm Nam liền đem tay áo của mình từ trong tay Khương Diệu Diệu rút ra.
Hắn nhìn chằm chẳm Khương Diệu Diệu.
Trong mắt hồng tơ máu.
“Ngươi trong lòng thật là nghĩ như vậy sao?” Trong giọng nói của Khương Cẩm Nam tràn đầy mệt mỏi: “Vẫn là nói, khi tiểu lục đập vỡ ngọc bội, trong lòng ngươi kỳ thật thật cao hứng đi?”
Khương Diệu Diệu ngạc nhiên, ngay sau đó trong mắt tràn ngập nước: “Ngũ ca, ngươi như thế nào nghĩ ta như vậy?”
“Tiểu ngũ, ngươi như thế nào có thể mắng Diệu Diệu? Chính ngươi cũng không phải xem ở trong mắt, tiểu lục hiện tại làm việc to gan lớn mật, ngay cả ta là tổ mẫu nàng cũng chưa để vào mắt……”
Khương lão phu nhân còn chưa nói xong, Khương Cẩm Nam đã tránh ra.
“Tiểu ngũ…..”
-
Liễu lão gia không bao lâu liền đã trở lại.
Nguyên lại là bà v.ú phủ Trưởng Công Chúa mua được hai cuộn gấm vóc của hai vợ chồng Liễu lão gia, được Trưởng Công Chúa nhìn trúng, ngày sau mỗi tháng Liễu gia đều phải đưa gấm vóc đi phủ Công Chúa.
Trưởng Công Chúa chính là quý nhân của Liễu gia.
Khương Ấu An cũng không nghĩ tới, vừa vặn người của phủ Trưởng Công Chúa hôm nay liền tới.
Lúc ấy, khi Tôn ma ma xuất hiện ở cửa, không có lập tức tiến vào.
Khương Ấu An liền suy đoán thân phận của đối phương, cũng theo đó đào hố cho Mộ Đình Nhi nhảy vào.
Cùng Liễu lão gia nói một lúc, Khương Ấu An liền cũng tính toán hồi phủ.
Ở thời điểm chuẩn bị tách ra ở ngã rẽ, Khương Phong Văn muốn nói lại thôi.
Khương Ấu An biết tam thúc muốn nói cái gì, hướng hắn nhoẻn miệng cười.
Khương Phong Văn hốc mắt bỗng dưng liền đỏ.
“Tam thúc, ta hiện giờ rất tốt, Thế tử điện hạ đối đãi với ta rất tốt.”
Phía sau Từ thị vệ gật đầu như đảo hành.
“Nha, kia không phải là điểm tâm Tuyết Dao tỷ tỷ thích ăn nhất sao? Tam thúc ta đi mua chút điểm tâm, người trở về mang cho Tuyết Dao tỷ tỷ cùng Lạc Nhi.”
Để Xuân Đào mua chút điểm tâm đưa cho Khương Phong Văn, Khương Ấu An mới mang theo đám người Từ thị vệ trở về Vương phủ.
“Từ thị vệ.”
“Thế tử phi có gì phân phó sao?”
“Không phải.” Khương Ấu An nắm tay ở trong áo, hơi suy tư nó: “Ngươi biết Bạch thần y không?”
Từ thị vệ sửng sốt.
“Thuộc hạ có nghe nói qua…… Về sự tình của Bạch thần y, không biết ngài hỏi chuyện này làm gì?”
Khương Ấu An quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời: “
Vương phủ đã đi tìm Bạch thần y xem chân cho Thế tử điện hạ chưa?”
Từ thị vệ: “……Không có….. Vị thần y kia thực sự thần bí, muốn tìm được hắn rất khó…..”
Thế tử phi không phải là muốn tìm thần y chữa trị chân cho chủ tử đi?
“Ta nghe nói vị Bạch thần y kia kia thuật rất lợi hại…….”
Khương Ấu An cũng là đột nhiên nghĩ đến, không cần bao lâu, vị Bạch thần y kia sẽ đến Diệu Quốc du lịch.
Nghe đồn vị Bạch thần y y thuật cao siêu, các loại nghi nan tạp chứng không nói, nhưng một thân thần bí, nghe nói chưa ai gặp qua gương mặt thật của hắn.
Khương Ấu An cũng nhớ được một ít nội dung trong sách, mấy ngày này buổi tối nàng đều sẽ tĩnh tâm nhớ lại.
Nàng thật cẩn thận ngẫm lại, tác giả lần đầu tiên nhắc tới địa phương thần y xuất hiện.
Nếu có thể tìm được vị thần y kia, không những có thể nhìn xem chân của Mặc Phù Bạch, còn có thể nhìn xem vết bớt trên mặt Tuyết Dao tỷ tỷ có thể chữa không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]