Khương Ấu An:?
Chẳng lẽ không phải hắn đồng ý rồi sao?
Nàng còn tưởng rằng đã được hắn cho phép rồi chứ..
Nàng đây là hại Từ thị vệ rồi?
Mặc Phù Bạch tùy ý liếc mắt.
Vừa lúc nhìn thấy trên mặt Khương Ấu An mang theo điệu bộ xin lỗi, đỏ đỏ chóp mũi.
Làm như nhớ tới gì đó, ánh mắt nàng đột nhiên phát sáng.
Con ngươi tức khắc liền dường như có ánh sáng, rực rỡ lung linh.
Khóe miệng nở nụ cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, mặt mày cũng cong thành trăng non.
Tươi cười, ngây thơ thật sự.
Phảng phất như người đêm qua khóc sướt mướt không phải là nàng.
Liền tiếng nói đều mang theo một tia lấy lòng.
- Nghe nói Thế tử điện hạ thường xuyên đau đầu, trước đó vài ngày ta điều chế ra một loại hương vừa lúc có thể giảm bớt đau đầu, ta bây giờ liền đi lấy cho ngài.
Nàng vừa xong là nhớ tới chi tiết này!
Tác giả dùng rất nhiều tâm tư để miêu tả bệnh đau đầu của Mặc Phù Bạch, xuất hiện ở phần sau của tiểu thuyết, bệnh đau đầu của Mặc Phù Bạch càng ngày càng nặng, đến ngự y cũng chưa chữa được triệt để, cho nên Mặc Phù Bạch tính tình cũng nàng càng trở nên thô bạo khác thường.
Không đợi Mặc Phù Bạch lên tiếng, Khương Ấu An nắm làn váy, chạy chậm rời khỏi thư phòng.
Đến khi Khương Ấu An trở lại, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.
Nhưng đôi mắt kia lại là càng sáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sau-nam-cai-ca-ca-khoc-loc-cau-ta-hoi-phu/2912020/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.