Chương trước
Chương sau
Bổn vương phi đúng thật là càng sống càng đẹp.. Có điều cái mụn đáng chết này, ta ở chùa miếu nhiều ngày như vậy, sao vẫn chưa lặn xuống chứ? Phiền chết đi được! Mau lấy gương đi!

Khương Ấu An đang nghĩ, định lúc Thần Nam Vương phi tâm tình thật tốt lại đi vào, nhưng nghĩ lại thấy không đúng, tiếng bước chân phát ra to như vậy, giờ vào cũng không được, lui cũng không xong.

- Sao nàng ta còn chưa tới? Muốn ta đi mời hay gì..

- Để lão nô ra ngoài nhìn xem.

Vừa dứt lời, Khương Ấu An vẫn là đi vào.

Trước mắt nàng, một thân y phục thêu hoa tinh tế, ngũ quan mười phần kinh diễm, tuy rằng đã có tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra, lúc còn trẻ nhất định là một đại mỹ nhân nhan sắc khuynh thành.

Gương mặt kia cũng coi như được bảo dưỡng rất tốt, chỉ là trên mặt vẫn còn khá nhiều mấy cái mụn đỏ.

- Vương phi nương nương..

Thấy người tới, Cung Ngọc Yến sửng sốt.

Liền liếc mắt đánh giá Khương Ấu An một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt rơi trên mặt nàng.

Hôm thành thân, nàng từ hôn phòng chạy ra, khóc lớn làm loạn, chính mắt thấy qua bộ dạng của nàng, như thế nào bây giờ lại có chút khác, hình như có chút xinh hơn?

Cung Ngọc Yến thật mạnh hừ lạnh một tiếng.

Bất quá ba giây sau..

Cung Ngọc Yến liền bắt đầu nã pháo.

- Ngươi cho rằng Thánh Thượng tứ hôn thì ta không dám đuổi ngươi đi đúng không? Hôm thành thân, ngươi khóc lớn làm loạn, ngyaf về nhà, ngươi lại biến vương phủ chúng ta trở thành trờ cười cho bách tính kinh thành bàn tán! Những phu nhân đó rõ ràng biết ta ở chùa miếu thanh tu, nhiều chùa miếu như vậy không đi, nhất định phải đến chùa ta đang thanh tu ở, còn không phải là tới để chê cười Thế tử phi Thần Nam Vương phủ không thể ở nơi thanh nhã sao?

- Nhìn thấy ngươi ta liền tức giận, ngươi đi nhanh đi, đừng đứng trước mặt ta, chướng mắt lắm.

Khương Ấu An còn chưa đi, Cung Ngọc Yến lại nói:

- Ngươi đứng lại đó cho ta.

Khương Ấu An:.

Blah blah..



Miệng Thần Nam Vương phi ngưng không nổi một giây.

Khương Ấu An cảm thấy thật không thể tưởng tượng được. harry potter fanfic

Tính tình nóng nảy như Thần Nam Vương phi, nói chuyện thẳng thắn, như thế nào liền nuôi được đứa con lạnh lùng như Mặc Phù Bạch chứ?

Thấy Thần Nam Vương phi nói mãi không ngừng, Khương Ấu An bỗng nhiên nhớ tới mình từng xem qua một bộ phim điện ảnh.

Chỉ là vợ của một quan cửu phẩm.

Nhưng Vương phi này khi huấn luyện hạ nhân, đại khái chính là có thể mắng đến nỗi khiến người chết sống lại.

Lúc này, Trương ma ma từ bên ngoài đi vào, nói:

- Phu nhân, Thế tử gia tới.

Giây tiếp theo.

Khương Ấu An liền biết thế nào được gọi là biến sắc tức thời.

Chỉ một giây sau, gương mặt như núi lửa phun trào kia của Thần Nam Vương phi liền ôn nhu trở lại, mặt mày vui vẻ, nghiễm nhiên biến thành bộ dạng của một mẫu thân nhân từ.

Khương Ấu An:?

- Nhi tử..

Từ thị vệ đẩy Mặc Phù Bạch vào, Cung Ngọc Yến định nhào lên.

Chỉ là Mặc Phù Bạch nhìn một cái, Cung Ngọc Yến liền vội vàng phanh gấp, nhẹ nhàng nói:

- Con à, sao con còn chưa đi ngủ? Đầu thu, nhiệt độ sáng tối chênh lệch nhiều như vậy, sao con mặc ít thế? Sao mới mấy ngày không gặp, con lại gầy đi nhiều rồi? Con..

- Mẹ, con tưởng con nói rõ với mẹ rồi chứ. - Mặc Phù Bạch nhíu mày.

Cung Ngọc Yến vội vàng che miệng.

- Mẹ không nói, không nói nhảm nữa.

Khương Ấu An cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn..

Vương gia có thể trực tiếp ngắt lời Vương phi, ở trước mặt con trai, nàng liền trở thành thỏ con đáng thương.

Từ thị vệ đẩy Mặc Phù Bạch đến bên cạnh, Khương Ấu An liền định đi ra.

Cung Ngọc Yến cũng ngồi lại vào ghế, trong mắt đều là con của nàng, cũng không thèm nhìn Khương Ấu An một cái.

- Thế tử điện..

Còn chưa có nói xong.

Mặc Phù Bạch quay đầu, nhìn về phía Khương Ấu An.

Gương mặt lạnh lùng, nhưng cả thân thể vẫn tỏa ra một khí chất đặc biệt.

- Ai bảo ngươi đứng nói chuyện với ta thế? Ngồi xuống. - Mặc Phù Bạch lạnh lùng nói..

Trương ma ma chạy nhanh đi lấy ghế.



Cung Ngọc Yến bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng trong phút chốc, nàng lại không biết là không đúng chỗ nào.

Khương Ấu An biết, Mặc Phù Bạch không thích bị làm trái ý, cho nên liền ngoan ngoãn ngồi xuống.

- Ở Ngọc An tự mấy ngày nay, có phát sinh chuyện gì không? - Mặc Phù Bạch hỏi Cung Ngọc Yến.

- Còn không phải Lưu Quốc Công phu nhân và..

Mắt thấy Cung Ngọc Yến muốn nói, Mặc Phù Bạch trực tiếp ngắt lời nàng, nói với Trương ma ma:

- Dừng! Bà nói đi..

- Hồi bẩm Thế tử gia, buổi sáng hôm nay, Lưu Quốc Công phu nhân và hai vị hầu tước phu nhân cùng với Mộ Chiêu Nghi tới Ngọc An tự dâng hương bái phật, nói đến chuyện ngày Thế tử phi về nhà.. Lời nói tất nhiên là không dễ nghe..

Mặc Phù Bạch mặt không cảm xúc.

- Mộ Chiêu Nghi?

- Chính là người gần đây hay qua lại với Ngọc quý phi, còn được Hoàng Đế khi cải trang đi tuần coi trọng..

Cung Ngọc Yến còn chưa dứt lời, đã bị Mặc Phù Bạch nhìn một cái, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Bộ dáng ủy khuất này, nhìn qua thật sự không thể tưởng tượng đây chính là mẹ của Mặc Phù Bạch.

Khương Ấu An lâm vào suy nghĩ.

Mộ Chiêu Nghi này, chắc là trưởng nữ của Mộ gia ở kinh thành cũng cùng địa vị với Khương gia, cùng là thương nhân, nhưng trưởng nữ Mộ gia là được đương kim Thánh Thượng cải trang đi tuần coi trọng, được vào cung.

Nghĩ đến một số sự việc phát sinh ở kiếp trước, Khương Ấu An nhíu mày.

Nàng dứt khoát cũng không thèm nghĩ nữa, ánh mắt liền chú ý đến vai phải của Mặc Phù Bạch, áo gấm màu trắng không dính chút bụi trần lại có một cọng tóc đen.

Khương Ấu An tới gần Mặc Phù Bạch.

Cung Ngọc Yến nhìn sang.

Lại thấy Khương Ấu An tới gần Mặc Phù Bạch hơn chút nữa, từ trên vai phải của hắn lấy xuống một cọng tóc.

Mặc Phù Bạch hình như phát hiện gì đó, giọng nói dừng lại trong chốc lát, lại tiếp tục nói với Trương ma ma.

- Bà nói tiếp đi.

Trương ma ma trả lời.

Khương Ấu An đã lại ngoan ngoãn ngồi xong.

Mà Cung Ngọc Yến đôi mắt lại mở to, dù ai nhìn vào, cũng đều thấy nàng đang không hiểu chuyện gì diễn ra.

Không đúng!

Tính tình của con trai nàng, nàng rõ nhất, từ nhỏ liền không cần nha hoàn hầu hạ, khi mười lăm tuổi, trong viện của nàng có một nha hoàn không biết tốt xấu liền đi câu dẫn Mặc Phù Bạch, thiếu chút nữa thì bị thị vệ đánh chết, lại nói, từ đó về sau, liền không có lấy một nha hoàn nào dám đến Tím Lâm viện.

Vừa rồi khi nha đầu này đứng, không cần quỳ xuống nói chuyện đã lạ rồi, vậy mà con trai ta còn bảo người đem ghế cho nàng?

Hình như bọn họ còn cùng ở Tím Lâm viện?



Cung Ngọc Yến càng nghĩ càng thấy kỳ quái.

Chỉ là nửa ngày rồi cũng chưa nghĩ ra nguyên hân.

- Mẫu thân nghỉ ngơi sớm đi.

- Ơ.. Được, con trai, con cũng nghỉ ngơi sớm nha. - Cung Ngọc Yến giật mình phản ứng lại.

Khương Ấu An đứng dậy hành lễ.

Lúc này không đi, còn chờ nghe Vương phi lải nhải sao!

Khương Ấu An đẩy xe lăn, cùng Mặc Phù Bạch rời khỏi Tùng Tuyết viện.

Cung Ngọc Yến đứng dậy, liếc nhìn xung quanh, liền quay sang nói với Trương ma ma.

- Trương ma ma, có thấy không, con trai ta lại cho phép nha đầu kia chạm vào hắn! Bà nói xem, ta không ở phủ mấy ngày nay, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Trương ma ma suy nghĩ một lát, liền nói:

- Phu nhân, lúc mới hồi phủ, ta nghe Ngọc Kiều nói, Thế tử phi điều chế ra hương có thể giảm bớt bệnh đau đầu của Thế tử gia.

- Thật sao? Bệnh của con ta có thuyên giảm không? - Cung Ngọc Yến mở to hai mắt hỏi.

- Theo lời của thị vệ vương phủ, mấy ngày nay, Thế tử gia cũng không nổi nóng nữa.

- Như vậy a..

Cung Ngọc Yến nghĩ nghĩ.

- Nha đầu kia hình như cũng không khó ưa đến vậy.

Trương ma ma:.

Được rồi.. Tính Vương phi chính là như vậy. Chỉ cần Thế tử xem trọng, phu nhân cũng sẽ xem trọng.

Vương phủ nhiều thị vệ như vậy, Vương phi chỉ cảm thấy Từ thị vệ cùng Cao thị vệ lớn lên đẹp hơn những thị vệ khác.

Liền bởi vì, hai thị vệ này là người bên cạnh Thế tử gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.