Chương trước
Chương sau
Edit: thauyn22

E ngại Trương Hạo Bạch còn đứng cách đó không xa chờ, Triệu Thanh ám chỉ xong thì nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không thể để lại một ấn ký lên cánh môi mỏng của Anh Vũ, anh mang theo vài lính đánh thuê bước lên phi thuyền Liên Minh Tinh Tế đưa đến, vững vàng bay lên không trung.

Tiêu Đàm đang kiểm tra sức khỏe cho Hà Ngôn, Diều Hâu liên hệ Tần Phồn bảo cô đến tụ họp trước, Khổng Tước bận trước bận sau kiểm tra từng ngóc ngách trong trang viên. Tô Việt có ý muốn hỗ trợ, nhưng đều bị đẩy ra ngoài, bọn họ nhất trí cho rằng người bệnh phải nghỉ ngơi thật tốt, đặc biệt là Anh Vũ người bị ngâm trong nước càng cần tìm nơi làm khô cơ thể.

Tô Việt nhìn cảnh sắc mặt trời mọc tráng lệ phía sau chân núi, giống như tuyên bố trang viên đen tối này đã bị tiêu diệt, cũng biểu thị cho sự hồi sinh của con người trong lúc suy tàn thối rữa, cậu thản nhiên nhận lấy thiện ý của các đồng đội, cùng các lính đánh thuê bị thương trong trận đánh đêm qua quay trở về khách sạn.

Tô Việt quẹt thẻ đi vào căn phòng xa hoa, cậu cởi áo khoác ẩm ướt, đến phòng tắm mở vòi nước ấm tắm, bọt nước cọ rửa trên mặt, kích thích từng tế bào mạch máu, làm não bộ phấn chấn, vòi hoa sen nơi này quả thật tắm rất thoải mái, bất kể là độ ấm hay sức nước đều vừa phải gãi đúng chỗ ngứa.

Sau khi Tô Việt tắm rửa sạch sẽ, không mặc quần áo ngủ lên giường nghỉ ngơi, mà cậu thay một bộ đồ đơn giản sạch sẽ, dựa lên cửa sổ lười biếng tắm nắng, tầm mắt lơ đãng nhìn những tòa kiến trúc phía xa xa, nơi đó có tòa nhà văn phòng của Liên Minh Tinh Tế trên Địa Tinh, thoạt nhìn vô cùng to lớn khí thế.

Cậu nghĩ đến tòa lầu của Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc, những tổ chức này dường như đều rất thích dùng loại công trình kiến trúc cao lớn để phô trương sự giàu có và sức mạnh?

Cậu không khỏi nhớ đến những cứ điểm đơn sơ kia của Ám Nha, tuy rằng vẻ ngoài không sánh bằng, chi phí cũng không cao, nhưng thức ăn rất không tệ, đồng đội hòa nhã, cấp trên cũng tương đối dễ ở chung, hơn nữa từ trong biên chế nằm vùng biến thành lính đánh thuê riêng của binh đoàn, cậu không cảm thấy có sự chênh lệch nào về thù lao và phúc lợi, thậm chí còn được điều chỉnh tăng lên.

Trong thời đại có nhiều loại nhiệm vụ khác nhau, nhận tiền lương cố định hay trích phần trăm hoa hồng cảm giác chính là không giống nhau.

Tô Việt cầm chiếc thẻ đen đoàn trưởng đưa, lật qua lật lại nhìn nhìn, lại lần nữa nhét trở lại vào trong túi, tựa hồ không có ý muốn dùng, Tô Việt mở tài khoản trên Tinh Võng, xem xét một lượt số tài sản cậu đang có và số dư trong tài khoản.

Sau khi biết được tổng số tiền trong ví của mình, cậu mở ra các loại trang web nghiêm túc xem, kiên nhẫn chọn một món quà có thể xây dựng quan hệ, gia tăng tình cảm, giải trừ hiểu lầm, tạo không khí vui vẻ để tặng người, ánh mắt lướt qua rất nhiều hình ảnh đắt tiền sang trọng, cuối cùng dừng lại ở một món trang sức trang trí tinh xảo được khảm một viên kim cương lớn Tinh Thái.

Tuy rằng Tô Việt chưa từng nói chuyện yêu đương, không đi tìm bạn tình, nhưng cậu cũng không đến mức đến đồ dùng để cầu hôn cũng nhận không ra, huống chi cái này độc nhất vô nhị, bên dưới trang sức có giá trị liên thành này còn mang theo một bản thuyết minh tràn ngập tình yêu, đặc biệt thích hợp để tặng người yêu.

Đoàn trưởng sẽ thích chứ? Tô Việt không thể xác định, ánh mắt cậu nhìn đến giá của món quà, bởi vì kim cương màu Tinh Vân có số lượng cực kỳ hiếm thấy, lại còn phát ra một loại bức xạ lành tính có tác dụng cải thiện tình trạng thể chất của sinh vật sống, cho nên vật phẩm được khảm loại đá quý này rất xa xỉ, và giá trị của chúng thường sẽ có giá gần như vô giá trên thị trường.

Tô Việt thông qua bảng tin sát thủ, trước khi vật phẩm được nâng lên triển lãm ở phòng đấu giá lớn nhất Tinh Tế, danh tiếng Kính Vạn Hoa tuy không phải quá chính trực, nhưng tính chất công việc đặc thù rất dễ làm người nể chút mặt mũi.

Tô Việt nhìn nhìn, người bán không chỉ là khách hàng cũ của cậu, mà chủ phòng đấu giá cũng là khách hàng cũ của cậu nốt? Tuy nói sát thủ từ trước đến nay là tiền trao cháo múc, sau khi nhiệm vụ hoàn thành tiền thanh toán xong, không còn nợ nần gì nhau, nhưng mọi người đều muốn có cơ hội giao dịch lần sau.

Tô Việt liên hệ với hai vị khách hàng cũ này, rất nhanh đã hẹn được nhà chế tác trang sức kim cương này, cậu không hiểu những danh gia danh tác đó, cũng không hiểu cái gì là thiết kế sáng tạo độc đáo, chỉ cần chuyển phát nhanh Tinh Tế có thể tốc hành đêm nay đưa hàng đến là được.

Đoàn trưởng đã nói nâng mông tới gặp, cậu cũng phải bày tỏ chút thành ý.

Tô Việt trả số tiền vượt qua mức đấu giá rất lớn, còn trả một phần phí phòng đấu giá, xem như bồi thường một chút việc đi cửa sau, khi chuyển phát nhanh Tinh Tế giao hàng đến tay cậu, màn đêm chỉ vừa mới buông xuống.

Bất tri bất giác đợi suốt một ngày, Tô Việt không nghỉ ngơi, cũng không thả lỏng, cậu vẫn luôn duy trì trạng thái chiến đấu đứng bên cửa sổ, yên lặng chờ đợi đoàn trưởng trở về.

Chỉ là sau khi cậu nhận được đồ giây phút mở ra kiểm tra, tâm tình hừng hực mong chờ lập tức bị dập tắt, chết tiệt, cậu chọn sai kích cỡ rồi, này không thể được xác định theo số nhẫn thông thường hả?

Triệu Thanh làm công tác kết thúc thủ tục ở Tinh Minh cũng không được thuận lợi, một số người bên trong Liên Minh Tinh Tế đang cố gắng gây ảnh hưởng đến tình trạng hỗn loạn giữa các vì sao, tránh cho dân chúng làm loạn, cứng rắn yêu cầu bọn họ đối với chuyện trong trang viên một lời cũng không được nói, sau khi trừ khử kẻ cầm đầu tội ác sẽ không tiếp tục truy cứu nữa, ngoan ngoãn giữ lấy bí mật này thật tốt.

Bước tiếp theo của Liên Minh Tinh Tế nắm giữ quyền kiểm soát lớn này, muốn làm thế nào để chu toàn cùng Thiên Tinh đế quốc, làm thế nào để ở giữa giành được thật nhiều chỗ tốt, không cần nói cũng biết, những điều này không liên quan đến binh đoàn Ám Nha.

Triệu Thanh không đồng ý, nhưng đang ở địa bàn của Liên Minh Tinh Tế, anh cũng không lỗ mãng mà rút súng chĩa vào đám ngu xuẩn đang gào thét kia, Triệu Thanh tạm thời kiên trì phản đối, những vẫn chừa chỗ có thể thương lượng tìm đường sống.

Bọn họ vốn sẽ tiếp tục tranh chấp, một ngày hai ngày khó có thể kết thúc, Triệu Thanh cũng không ngại tốn thời gian, nhưng người đứng sau Trương Hạo Bạch đưa ra ý kiến muốn Tô Việt gia nhập Liên Minh Tinh Tế? Đã từng phạm tội cùng Thiên Tinh đế quốc, con chó săn của Bộ vũ trang, cậu cần phải gia nhập Tinh Minh khom lưng uốn gối mà phục vụ, liều mạng để lập công chuộc tội.

Triệu Thanh nghe vậy trực tiếp phẫn nộ, khiến cho chiếc bàn có ngàn năm lịch sử trong hội nghị của Liên Minh Tinh Tế biến thành một đống mảnh vụn, chân chính trở thành một phần lịch sử, trở thành vật lưu niệm trong hội nghị lần này.

Những gã ngồi ở vị trí lãnh đạo Tinh Minh giận mà không dám nói, đối diện một người lính đánh thuê huyền thoại chiến lực cấp A, ai cũng không muốn làm bia ngắm hình người. Bọn họ nhìn theo thủ lĩnh Ám Nha rời đi, có vài người cười nhạo, có vài kẻ nghiến răng nghiến lợi, còn có người rầu rĩ một bên chi tiền đổi cái bàn mới, một bên phái người đi trấn an Quạ Đen.

Khi kẻ địch lớn nhất sắp biến mất, Liên Minh Tinh Tế bởi vì lợi ích mà chia bè kéo cánh, bởi vì thực lực tương đương, cho nên trong trại thái kiểm tra và ổn định, không thể nói là chuyện tốt, cũng không thể nói là chuyện xấu.

Mặc kệ là tổ chức gì, có thể phát hiện vấn đề sớm một chút, thì xử lý vấn đề sớm một chút, việc kiểm tra và lấp đầy những khoảng trống sớm luôn là điều tốt nhất, chỉ là bên trong quá trình xác nhận này chắc chắc sẽ phát sinh tranh chấp và chống đối, cũng có thể xuất hiện sự kiện đổ máu bạo lực leo thang, nếu binh đoàn Ám Nha xui xẻo bị cuốn vào trong, rất dễ trở thành con cờ hi sinh trong cuộc chiến tranh quyền đoạt thế này.

Triệu Thanh mang theo vài phần mệt mỏi về tới khách sạn, trước khi vào cửa anh nâng tay xoa xoa giữa mày, đem những phiền muộn cùng nghi ngờ ném ra sau đầu, sau khi đẩy cửa tiến vào chính là dáng vẻ bình tĩnh như thường ngày, ánh mắt lạnh băng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Anh Vũ đang đứng trước cửa sổ, nghe thấy âm thanh mở cửa nghiêng người qua, mỉm cười với anh, nói: "Đoàn trưởng."

Triệu Thanh tức khắc cảm thấy một thân mỏi mệt đều được dọn sạch, anh nhìn thấy Anh Vũ đã tắm rửa sạch sẽ, lại nhìn nhìn chiếc giường lớn mềm mại, hài lòng trở tay đóng cửa lại.

Liên Minh Tinh Tế muốn Anh Vũ của anh? Kiếp sau cũng đừng mơ.

Tô Việt không rõ nguyên do, chẳng lẽ là lần này đi ra ngoài làm việc không thuận lợi? Bằng không vì sao đoàn trưởng vừa vào cửa liền vọt vào phòng tắm, chẳng lẽ là muốn tắm nước lạnh để ổn định cảm xúc, bình tĩnh lại một chút?

Không ngờ sau khi Triệu Thanh quấn khăn tắm bước ra, rót ly nước đá một hơi cạn sạch, mặc cho giọt nước từ cằm chảy xuống, dừng lại trên khuôn ngực rắn chắc bị nhiệt độ nóng bỏng làm cho bốc hơi. Triệu Thanh tiện tay đặt ly nước lên bàn đầu giường, dùng lực chạm nhẹ ngăn kéo mở ra một chút, dáng vẻ anh điềm tĩnh kéo Anh Vũ lên giường, chuẩn bị thực hiện lời hứa trước khi đi.

Tô Việt không phản kháng, rất phối hợp hôn hôn cánh môi mỏng của đoàn trưởng, trong bầu không khí hài hòa đôi mắt sắc bén của Triệu Thanh đột nhiên trong thấy một thứ gì đó như hộp trang sức đặt trong ngăn kéo đầu giường?

Anh nheo nheo mắt, nhìn nhìn Anh Vũ trước mặt, quả nhiên phát hiện Anh Vũ có vẻ trốn tránh, Triệu Thanh vươn tay cầm lấy chiếc hộp, nghiền ngẫm: "Đây là em mua?"

Tô Việt tạm dừng một lát, nhẹ nhàng gật đầu, không phải là thật sự muốn thừa nhận.

Triệu Thanh xoay xoay chiếc hộp, nhìn bao bì tinh xảo đắt tiền, trong lòng liền biết giá cả rất xa xỉ, anh nói: "Bên trong là gì?"

Tô Việt hơi xấu hổ trả lời: "Là một món trang sức, vốn dĩ muốn tặng cho anh, nhưng không để ý kích thước, mua rộng hơn một chút."

Triệu Thanh như không nghe rõ,  anh lặp lại câu trả lời một lần nữa: "Đây là mua cho anh? Là trang sức tặng anh?"

Tô Việt ôm lấy eo thon của đoàn trưởng xốc lên, nói: "Là em sơ sót, lần đầu tiên tặng quà như vậy, không có nhiều kinh nghiệm."

Triệu Thanh cong môi mở hộp ra, một bên nói: "Sao em biết kích cỡ không vừa, nói không chừng có thể mang được thì sao?"

Anh không kén chọn, chỉ cần là Anh Vũ tặng, là cái gì cũng tốt, anh vui vẻ chấp nhận.

Triệu Thanh mở hộp, bên trong là một món trang sức được khảm kim cương Tinh Vân rực rỡ lấp lánh, bất kể là chất liệu hay kiểu dáng, đều có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao.

Thị lực Tô Việt cũng không kém, chỉ là không biết vì sao, cậu cảm thấy sắc mặt đoàn trưởng hình như trở nên có chút quái dị.

Cậu từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy đoàn trưởng, thấp giọng hỏi: "Kiểu dáng này có thích không? Sau này em sẽ mua cho anh một cái vừa vặn hơn."

Nửa ngày sau, cậu nghe thấy đoàn trưởng nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật cảm ơn em, và em cảm thấy cái này kích cỡ quá lớn?"

Tô Việt gật gật đầu, nói: "Em thật sự nhìn thấy hơi lớn."

Triệu Thanh cười lạnh, nói: "Ánh mắt của em bị gì vậy? Nên rèn luyện tốt một chút."

Tô Việt có chút nghi hoặc, nhưng vua súng huyền thoại có tư cách kiêu ngạo về thị lực, Tô Việt đối với điều này không nói gì, nhưng trong lúc bọn họ đang thực hiện lời hứa được nửa chừng, đoàn trưởng đột nhiên đeo món trang sức lên.

Tô Việt: "!"

Cậu không dám tin mà nhìn động tác đeo chiếc nhẫn có chút trúc trắc của đoàn trưởng.

Triệu Thanh tức giận liếc nhìn Anh Vũ đang sửng sốt, nếu đây không phải lần đầu tiên Anh Vũ chính thức tặng món quà quý giá cho anh, anh căn bản sẽ không nhận loại đồ chơi này, còn tự mình đeo lên người.

Triệu Thanh thở nhẹ ra một tiếng, nóng lòng phản hồi khi nhận được quà, anh nói: "Kích cỡ không lớn, tròng lên rất vừa vặn."

Tô Việt: "??"

Này chẳng lẽ không phải nhẫn sao?

Editor: Tui đang rất tò mò anh tui đeo nó lên đâu, đừng nói là...nha, mé chơi lớn dị??????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.