Chương trước
Chương sau
Không biết kẻ gửi nhiệm vụ vẫn luôn ở phía sau chờ đợi, hay là trùng hợp cậu vừa gửi đi đã bị người gửi nhiệm vụ nhìn thấy, cậu vừa ấn xuống nút xác định nhận nhiệm vụ, bảng tin sát thủ liền nhận được một lời mời kết bạn mới.

Tô Việt bình tĩnh thêm bạn, liên hệ trực tiếp ở chế độ nền có thể giữ bí mật thông tin, sẽ không để lộ dấu vết, so với việc thay đổi thông tin ở đời thực càng nhanh, tiện lợi và an toàn hơn nhiều.

Sau khi xác nhận bạn tốt, kẻ gửi nhiệm vụ liền gấp gáp gọi điện qua, Tô Việt thuần thục tiếp nhận cuộc gọi thông qua thân phận sát nhân, hệ thống sẽ tự động tiến hành che giấu thông tin và ngụy trang giọng nói.

Giọng nói của kẻ gửi nhiệm vụ nghe rất lão luyện, ôn hòa lại phóng khoáng, hơn nữa vì tỏ vẻ thành ý hắn không sử dụng giọng nói giả, tự giới thiệu bản thân trước ngay từ đầu: "Xin chào, tôi là nhà ngoại giao của Thiên Tinh đế quốc Vu Trầm Hải, vẫn luôn rất ngưỡng mộ đại danh Kính Vạn Hoa, lần này khó khăn lắm mới hẹn được, hân hạnh, hân hạnh."

Giọng nói kẻ này có chút quen tai? Trong khoảng thời gian ngắn Tô Việt không nghĩ ra được, cậu lời ít mà ý nhiều mà trả về một chữ: "Nói."

Vu Trầm Hải không để ý đến sự lạnh nhạt của Kính Vạn Hoa, đệ nhất sát thủ kiêu ngạo cũng là bình thường, lòng can đảm bị ngăn cách bởi máy truyền tin sẽ được phóng đại thêm vài phần, hắn tin rằng nếu bước chân đến lãnh thổ đế quốc ngoài đời thực, cho dù là Kính Vạn Hoa cũng sẽ biến thành con mèo hoa thôi.

Vu Trầm Hải cười nói: "Tôi đã gửi nội dung nhiệm vụ cần ủy thác và thù lao qua tin nhắn riêng của cậu, hy vọng có thể hoàn thành trong vòng một tuần, tôi có thể cung cấp vị trí của mục tiêu, hơn nữa sẽ tiến hành theo dõi và định vị theo thời gian thực, chúng tôi cũng có một ít người trên Địa Tinh, nếu cần có thể phối hợp hành động theo thời gian của cậu bất cứ lúc nào."

Tô Việt liếc nhìn thù lao, bá đạo đến mức làm người nghẹn họng, nếu sát thủ có ham muốn hưởng thụ vật chất không quá cao làm xong đợt này là có thể rửa tay gác kiếm, rời khỏi chiến trường chết chóc này.

Cậu tạm dừng một lát, đột nhiên mở miệng hỏi: "Nguyên nhân?"

Vu Trầm Hải phản ứng rất nhanh, hiểu rõ là đang hỏi hắn nguyên nhân vì sao giết người? Mọi người đều biết Kính Vạn Hoa rất kén chọn đơn hàng, để một đơn hàng hoàn mỹ, phần xác nhận bảng tin chỉ là bước đầu tiên, ngoại trừ thù lao còn phải có lý do đầy đủ mới được.

Hắn vội vàng giải thích: "Binh đoàn Ám Nha làm nhiều việc ác, nham hiểm xảo trá, đoàn trưởng Quạ Đen của bọn chúng đã xúi giục nằm vùng mà chúng tôi tỉ mỉ phái đi, sức mạnh Bộ vũ trang Đế Quốc đã bị đập nát từ bên trong, dẫn tới nguyên khí Đế Quốc bị tổn thương nghiêm trọng, tinh thần sa sút, loạn trong giặc ngoài, ốc còn không mang nổi mình ốc."

Hắn vô cùng đau đớn nói tiếp: "Chúng tôi cần phải lập tức đánh bại Quạ Đen, giết gà dọa khỉ, nhưng khó ở chổ bên cạnh hắn tồn tại một siêu cấp A tên Tô Việt, chính là nằm vùng trước kia bị xúi giục, lần này trả một số tiền lớn mời cậu ra tay chính là vì muốn giết chết Quạ Đen dưới tay hắn."

Tô Việt trầm mặc vài giây, lại hỏi: "Sự tình ở Bộ vũ trang tôi có nghe nói, nhưng hành động phản kháng của Quạ Đen Triệu Thanh đối với Thiên Tinh đế quốc ảnh hưởng rất lớn sao?"

Không phải cậu nói xấu binh đoàn Ám Nha, lần này Thiên Tinh đế quốc ra một cái giá cao ngẩng ngưởng, sẵn sàng ra một cái giá có thể thuê cả một hạm đội phi thuyền, làm Tô Việt thiếu chút nữa cho rằng Triệu Thanh có phải trong lúc cậu mất trí nhớ, bí mật giết chết hoàng tử hoàng tôn nào rồi không?

Vu Trầm Hải nặng nề thở dài: "Hiện tại tình huống nguy cấp, là thời điểm cần phải xây dựng lòng tin trên dưới của Thiên Tinh đế quốc, nếu chỉ cần bỏ ra một số tiền, liền có thể một lần nữa gia tăng tinh thần, lại có thể vì các thành viên chết thảm của Bộ vũ trang báo thù rửa hận, vụ mua bán này Thiên Tinh đế quốc nguyện ý làm, không cảm thấy mất mát."

Tô Việt không tỏ ý kiến gì, không nói tin, cũng không nói không tin.

Vu Trầm Hải thăm dò: "Không biết cậu còn có câu hỏi nào khác nữa không? Tôi nhất định sẽ nói hết những chuyện mình biết."

Tô Việt ứng phó vài câu, xác định tên nhà ngoại giao cáo già xảo quyệt của Thiên Tinh đế quốc này không moi được tin tức gì có ích, cậu mới thấp giọng đáp: "Không thành vấn đề, chờ tin tức của tôi."

Vu Trầm Hải hài lòng, khen ngợi: "Nghe đồn Kính Vạn Hoa ra tay là tuyệt đối không sai sót, đơn hàng nhiệm vụ lần này có thể được cậu chọn là may mắn của chúng tôi."

Đường đường là một quan chức cao cấp Thiên Tinh đế quốc chịu hạ thấp thân phận lấy lòng một sát thủ nhỏ nhoi, bản thân việc này không phải bình thường, Tô Việt âm thầm chú ý, sau khi cắt liên lạc ở chế độ nền động tác tự nhiên quay về phòng đôi, không khiến ai nghi ngờ, cũng không khơi dậy cảnh giác của bất kỳ ai.

Cậu nhìn biển sao bao la ngoài cửa sổ, thoải mái hoạt động xương khớp tay chân, để cơ thể tiến vào trạng thái chiến đấu, cậu lặng yên không một tiếng động núp sau cửa phòng, đây là nơi ẩn nấp phổ biến và hiệu quả của một cuộc đánh lén.

Triệu Thanh bê hai phần đồ ăn trở về, cố ý chọn những loại hải sản nhỏ mà Anh Vũ thích, đây đều là những sản phẩm tươi sống được đánh bắt từ vùng biển trên hành tinh nhỏ, không có tên nhưng thịt rất tươi ngon, so với tôm cua sò ốc trên Thiên Tinh đế quốc ngon hơn rất nhiều.

Khi anh đẩy cửa tiến vào, lại nhận thấy có vài phần không thích hợp, bầu không khí mang theo một loại ác ý lạnh thấu xương, khiến đầu óc anh nháy mắt tỉnh táo, máu sôi trào lên.

Anh nhẹ nhàng nheo hai mắt, một chân bước phòng, một chân đặt ở hành lang, lúc này chỉ cần xoay người rời đi, lớn giọng kêu cứu, vẫn còn sức đấu một trận.

Triệu Thanh tạm đứng yên tại chổ, sau khi xác định được không khí bên trong rốt cuộc là ai hơi thở của ai bộc phát ra, liền bước vào phòng như không có chuyện gì xảy ra, còn dùng gót chân câu lấy cánh cửa đóng lại.

Tô Việt đã chuẩn bị tốt vài phương án, bao gồm khả năng mục tiêu phát hiện trước, tạm thời trốn thoát? Hoặc là mục tiêu phát hiện trước, rồi giận dữ chống trả? Lại hoặc là mục tiêu mục tiêu không hề hay biết, rơi vào cạm bẫy?

Nhưng cậu không ngờ Triệu Thanh rõ ràng đã phát hiện, vẫn không hề đề phòng mà đi vào trong phòng, trên tay còn bưng hai phần ăn khuya, cậu bây giờ nên nhào qua, hay là không nhào qua thì tốt đây?

Tô Việt do dự một lúc, cuối cùng lựa chọn bắt lấy hai mâm đồ ăn trên tay đoàn trưởng, cẩn thận đặt trên bàn tránh làm đổ, sau đó lại đè người lên giường.

Triệu Thanh bất lực nhìn con vẹt vỗ cánh trên người mình, không nhịn được buồn cười nói: "Em đang làm gì hả?"

Tô Việt nghiêm nghị, vô cùng đứng đắn nói với anh: "Ám sát anh đó."

Triệu Thanh phối hợp giơ tay đầu hàng, thuận tiện tốt bụng hỏi: "Có phải do trước đó bị mất trí nhớ làm IQ của em suy giảm rồi không? Có cần tôi tiếp tục giả làm thi thể không?"

Tô Việt cau mày nhắc nhở anh: "Anh không được nằm yên, anh phải phản kháng."

Triệu Thanh cười như không cười nói: "Vì sao muốn tôi phản kháng, tôi buông tay chịu trói không tốt sao?"

Anh lại có ý ám chỉ: "Như vậy em liền có thể đem đĩa hải sản kia bày khắp lên người tôi, còn có thể rưới một ít nước sốt lên."

Tô Việt: "?"

Tô Việt sửa lại cho đúng kịch bản suýt chút đã bị đổi, nghiêm túc nói: "Em muốn ám sát anh nhưng không thành công, anh có thể chống trả và áp chế em."

Triệu Thanh thấy Anh Vũ kiên trì muốn chơi trò em đuổi anh trốn này, đành phải đứng dậy làm bộ làm tịch mà cùng Anh Vũ đánh hai chiêu, sau đó lật người lại khóa chặt đôi tay, khuôn mặt sắc bén hỏi: "Có muốn dùng còng tay khóa em vào đầu giường không, trở thành tù binh giam giữ cả đời, nhỉ?"

Tô Việt: "!"

Phần bị sửa này cũng không nằm trong phạm vi kịch bản, Tô Việt hoàn thành nhiệm vụ ám sát, có thể an tâm chuẩn bị kế hoạch tiếp theo.

Sau khi Triệu Thanh buông tay ra, cậu từ trên giường đứng dậy, sau khi sửa sang lại quần áo, cởi máy truyền tin trên cổ tay ném cho Triệu Thanh, không chút nào giấu giếm đem  toàn bộ chuyện này kể ra.

Triệu Thanh liếc nhìn bảng tin của sát thủ hạng nhấtnhìn mắt sát thủ bảng một tư nhân hậu trường, ánh mắt đảo qua nhìn thấy chiến tích lẫy lừng, còn có thù lao hậu hĩnh có thể làm vô số lính đánh thuê đỏ mắt, lại thoáng nhìn qua Anh Vũ đang ngồi bên cạnh tay cầm bộ đồ ăn, đang cố phủ đều nước sốt lên từng miếng hải sản nhỏ.

Thân phận và thông tin của hai thân phận bị trộn lẫn với nhau, vượt quá giới hạn làm người cảm thấy không chân thật, anh không khỏi xác nhận lại: "Em chính là Kính Vạn Hoa?"

Tô Việt không phủ nhận, cậu cười cười, đơn giản giải thích: "Chỉ là công việc bán thời gian trong lúc nằm vùng, không quan trọng, cho nên em gần như quên mất nó rồi."

Triệu Thanh nhẹ nhướng mày, trong kiếp sống cẩn trọng của mình cố ý làm thêm việc bán thời gian, có thể bò lên vị trí số 1 bảng xếp hạng sát thủ Tinh Tế, hơn nữa còn liên tục vài năm chưa bị ai kéo hạ cấp? Tin tức đủ để làm khiếp sợ toàn bộ giới sát thủ, làm nhóm sát thủ xếp phía sau Kính Vạn Hoa áp lực tăng gấp bội, không thể tin được.

Theo sau, anh thấy nội dung tin nhắn, cũng thấy nhiệm vụ đã được chấp nhận, Triệu Thanh không hiểu vì sao nhà ngoại giao Thiên Tinh đế quốc lại canh cánh trong lòng như thế, ẩn giấu ý định giết người.

Khuôn mặt tái nhợt của anh lộ ra nụ cười u ám, nói: "Em đã nhận nhiệm vụ này, cho nên mới muốn cùng tôi diễn một vở kịch, dùng để đối phó cái gọi là quy tắc sát thủ?"

Tô Việt nói: "Thói quen làm đến nơi đến chốn, làm một việc yêu một việc, em có thể tiếp nhận cái nhiệm vụ nhìn như không bình thường này, cũng có thể  thất bại không thể hoàn thành, ai nói top 1 là vạn năng đâu?"

Triệu Thanh không đồng ý nói: "Em không cần nhận, như vậy có khả năng sẽ mang phiền phức vào người, hơn nữa nhiệm vụ thất bại còn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của em, đường đường là sát thủ hạng nhất Kính Vạn Hoa chưa một lần thất bại."

Tô Việt cười cười, nói: "Em không quan tâm nhưng hư danh đó, đều không phải thứ quan trọng."

Triệu Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, từng câu từng chữ nhấn mạnh: "Nhưng tôi để ý, tôi không hy vọng em vì thế mà bị quấn vào dòng chảy ngầm của Thiên Tinh đế quốc, bọn họ chi số tiền đặc biệt lớn, cho dù em báo nhiệm vụ thất bại trả về một nửa, thì Thiên Tinh đế quốc cũng sẽ chịu tổn thất không nhỏ, bọn họ sẽ không cam chịu như vậy, hơn nữa khả năng cao sẽ nghi ngờ em."

Tô Việt thản nhiên nói: "Em biết bọn họ không dễ lừa như vậy, còn thời gian một tuần, em có thể mượn thêm vài cơ hội ám sát, vừa rồi chỉ là diễn thử một chút."

Triệu Thanh mỉm cười: "Em vừa rồi như vậy cũng tính là diễn thử? Tôi còn tưởng rằng là em cố ý tán tỉnh tôi."

Tô Việt phớt lờ hình ảnh lóe lên trong đầu, viễn cảnh đoàn trưởng tắm rửa sạch sẽ được bao phủ đầy đồ ăn ngon, để mặt người tùy tiện gắp lấy, cậu nghiêm mặt: "Lần này Thiên Tinh đế quốc tuyên bố nhiệm vụ thật sự có chút ngoài dự đoán, chúng ta không thể không phòng, cho nên nhiệm vụ này cần phải đi bước tiếp theo mới có thể chiếm thế thượng phong."

Triệu Thanh trong lòng không khỏi nóng lên, Anh Vũ là bởi vì quan tâm anh mới không tiếc lấy thân đùa với lửa, còn trả giá bằng danh tiếng top 1, đôi mắt luôn nham hiểm hiếm thấy hiện lên chút ấm áp, anh mở miệng hỏi: "Em cho rằng vào lúc này đế quốc muốn giết tôi, là chuyện không bình thường, bọn họ chọn thời cơ không đúng?"

Tô Việt lắc đầu, thản nhiên đap: "Không phải, là bởi vì số tiền quá lớn, em cảm thấy anh không đáng phải trả cái giá này."

Triệu Thanh trầm mặc, hơi hơi nheo mắt, chậm rãi nói: "Nói vậy cũng hợp lý, lời nói cũng không sai."

Không biết vì sao, Tô Việt cảm giác nước hải sản nhỏ trong tay, như bị ánh mắt đoàn trưởng nhìn qua làm cho đông cứng.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.