Chương trước
Chương sau
Triệu Thanh nén giận, nhẫn nại nghe Anh Vũ tiếp tục giải thích, cảm xúc kích động trong lồng ngực mới dần dần bình ổn lại. Nếu đặt ở trước kia khi mối quan hệ giữa họ chưa được kéo gần, thì chỉ cần súng nằm trong tay Triệu Thanh, khả năng giây tiếp theo sẽ đáp trên huyệt Thái Dương của Anh Vũ.

Triệu Thanh dựa qua hôn xuống trán Anh Vũ một cái, nói: "Bên Liên Minh Tinh Tế yêu cầu tôi qua đó làm thủ tục kết thúc nhiệm vụ, địa điểm trùng hợp cũng là Địa Tinh, tôi thuận đường đi cùng em."

Tô Việt hỏi: "Là ở cùng một thành phố sao?"

Triệu Thanh thản nhiên đáp: "Không xa lắm, đặt cùng một khách sạn với em vẫn được."

Đợi sau khi tìm được Hà Ngôn, anh và Anh Vũ hai người chín bỏ làm mười cũng coi như là đi tập dợt và khảo sát địa hình trước vậy.

Tô Việt không nghi ngờ anh, vì thế đem phòng hai giường kia hủy bo, đổi thành phòng ba giường.

Triệu Thanh trơ mắt nhìn Anh Vũ thao tác lưu loát mà rơi vào trầm tư, anh không ngờ Anh Vũ sẽ sắp xếp như vậy, nụ hôn vừa rồi không đủ lực sao? Hay là do anh biểu đạt đến quá khéo léo, ám chỉ không đủ?

Triệu Thanh nhịn không được khẽ cắn vành tai Anh Vũ, nói: "Ba người một phòng, em muốn cho ba người chúng ta ở chung một phòng sao?"

Vành tai được bao bọc trong hơi thở ấm áp có hơi nóng lên, Tô Việt muộn màng nhận ra, sao có thể để đoàn trưởng ở chung một phòng với người khác, đường đường là một đoàn trưởng Ám Nha đoàn trưởng không xứng được ở một mình một phòng đơn sao?

Cậu nhanh tay lẹ chân, đem phòng ba giường vừa đặt hủy đi, đổi thành một phòng đôi và một phòng đơn đều là phòng sang trọng, Tô Việt chọn phòng xong, chuẩn bị ấn lệnh đặt hàng đặt hàng, không ngờ tay bị đoàn trưởng đè lại.

Triệu Thanh cọ cọ lồng ngực rắn chắc của Anh Vũ, thấp giọng nói: "Các em hai người một phòng, để tôi một mình trong đêm tối, là ghét bỏ tôi tuổi già sắc tàn, nhạt nhẽo vô vị, ăn không ngon hử?"

Tô Việt buồn cười ôm vòng eo sắn chắc của đoàn trưởng, nói: "Đoàn trưởng, rốt cuộc là em ăn anh, hay là anh ăn em?"

Triệu Thanh không khỏi cười tự giễu: "Tôi thật muốn ăn, em có thể đút no tôi không?"

Tô Việt dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn một chút vào địa phương đoàn trưởng vừa mới rửa sạch sẽ, quả nhiên thu được âm thanh hít nhẹ từ đoàn trưởng, cậu bất đắc dĩ nói: "Có chút sưng đỏ, rõ ràng đã  ăn no căng rồi mà."

Triệu Thanh không cam tâm phản bác: "Qua một lúc sẽ tốt, không phải em không biết thể chất cấp A phục hồi rất nhanh."

Tô Việt thầm nghĩ thể chất mẫn cảm của anh có thể so với những người thể chất cấp A bình thường khác được sao? Dưới tình huống đau đớn tăng gấp đôi còn có thể không biến đổi sắc mặt, cùng lắm chỉ là tăng gấp đôi sự nhẫn nại mà thôi.

Mặc kệ Triệu Thanh khiêu khích thế nào, Tô Việt trực tiếp ôm anh vào lòng tắt đèn đi ngủ, Triệu Thanh còn muốn giãy giụa một chút, lại ở trong bóng tối thấy Anh Vũ mở máy truyền tin, một lần nữa đặt lại hai căn phòng giống hệt nhau. Đều là dạng phòng sang trọng đầu đủ tiện nghi, nằm cách vách nhau, nếu xảy ra chuyện gì cũng có thể lập tức biết được, bảo đảm đầy đủ tính an toàn tính và linh hoạt.

Triệu Thanh tức khắc bất động, Tô Việt bật cười, nhẹ giọng bên tai anh: "Vừa lòng rồi chứ, đoàn trưởng?"

Triệu Thanh trở mình, trong bóng tối mắng nhỏ một câu: "Thằng nhóc nhỏ này."

Tô Việt một bên dùng chăn đắp lên cho cả hai, một bên trả lời: "Nơi nào nhỏ, đoàn trưởng không phải tự mình đo đạc qua rồi sao? Một chút cũng không nhỏ nhé."

Triệu Thanh cảm thấy Anh Vũ học hư rồi, nhất định là vì đi theo Chu Lập Ngôn một thời gian dài, bị dạy một số lời nói và hành động không mẫu mực, chỉ là cuộc sống nhân sinh, tuổi trẻ không phóng túng chẳng phải rất lãng phí tinh lực sao?

Anh gay gắt nói: "Có đôi khi cắm nhưng cắm không đầy, đâm nhưng đầu đâm không chạm đỉnh, còn không biết xấu hổ mà khoe khoang?"

Tô Việt nhịn rồi nhịn, không nhịn được nữa, xem ra đêm nay không thể tử tế được rồi, rõ ràng là khi làm đoàn trưởng thích ở nơi đó chín nông một sâu, cọ tới cọ lui, giờ lại trách cậu nhiều lần không chạm đỉnh sao?

Trên đời này nào có chuyện oan ức như vậy, Tô Việt nhìn nhìn giờ trên máy truyền tin, tính toán thời gian nghỉ ngơi còn lại đến ngày mai khi phải ngồi phi thuyền bay đường dài qua Tinh Tế , đêm nay chiến đấu không ngừng, đơn giản chỉ cần làm cho chạm đỉnh.

Triệu Thanh được như ý nguyện trước bình mình, lê từng bước chậm rãi một lần nữa vào phòng tắm, Tô Việt dựa vào đầu giường, nghe tiếng nước truyền ra trong phòng tắm, nhìn ra ngoài cửa sổ dần dần ửng sáng, giống như một đêm thật dài đã qua đi, anh sáng của tương lai đang đến gần.

Cậu kiểm tra lại thông tin mình điều tra được trước đó, xác định không có sai sót, mới tiến vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ sau khi Triệu Thanh bước ra, hai người nghỉ ngơi một lúc rồi thay quần áo hằng ngày lên đường.

Đoàn trưởng Ám Nha rất hiếm khi hành động đơn độc, nhưng cũng không phải tuyệt đối không, giống như trước đây Triệu Thanh một mình đến Bắc Tinh làm nhiệm vụ, đúng lúc gặp được Anh Vũ, lần này đến Địa Tinh bởi vì hoàn cảnh tương đối an toàn, xác suất bị phục kích không lớn, cho nên anh không dẫn theo nhiều người đi cùng.

Hơn nữa còn có Anh Vũ ở đây, những thành viên khác của Ám Nha vô cùng yên tâm, nếu đến cả siêu cấp A Anh Vũ và đoàn trưởng liên kết cũng không thắng được, thì bọn họ liền đem toàn bộ thành viên Ám Nha cùng phi thuyền qua đánh một trận sinh tử.

Tần Phồn gửi tin nhắn đến, thông báo hôm nay cô xuất phát, anh trai hôm qua đã được dạy dỗ cẩn thận, ngoan ngoãn đi nhận nhiệm vụ, một lần nữa bò lên lại vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng sát thủ của Tinh Tế.

Tô Việt có chút tò mò, từ thông tin bên trong hỏi: "Cô làm sao thuyết phục được  Tần Vũ và Độc Nhận?"

Tần Phồn không giấu giếm nói: "Tôi nói với họ, top ba vị trí đầu tương đối đặc biệt cũng tương đối có lợi, trong ngành công nghiệp sát thủ này, nếu bọn họ không thể giữ được vị trí thứ nhất và thứ hai, chẳng phải sẽ vĩnh viễn không thể gặp được top 1 sao?"

Tô Việt nghi hoặc hỏi: "Bọn họ vì sao muốn gặp mặt top 1?"

Tần Phồn như cái chốt khóa bị mở ra, bắt đầu dõng dạc nói: "Thì chính là vì đứng nhất á, đừng nói Độc Nhận và anh trai tôi, đến cả tôi cũng muốn gặp vị kia, hắn ta cả năm không làm nhiện vụ mà vẫn có thể chiếm vị trí đầu bảng nha."

Đơn giản chỉ là vì ngưỡng mộ kẻ mạnh sao? Tô Việt cũng có thể hiểu được, lẽ người thường tình, không ngờ Tần Phồn lại  tiếp tục nói: "Không chỉ có như thế, chiến tích trước đây của hắn ta đều làm người người khâm phục, cậu không làm nên có thể không biết chuyện, người bên trong như chúng tôi đều biết những nhiệm vụ đó khắc nghiệt nguy hiểm như thế nào, muốn hoàn thành khó như lên trời."

Tô Việt thản nhiên nói: "Thưởng nhiều ắc có người có gan, nhiệm vụ tuyên bố ra ắc sẽ có người tiếp."

Tần Phồn lắc lắc đầu, nói: "Không giống nhau, người hắn giết đều là tội ác tày trời, tội phạm truy nã chạy trốn bên ngoài rất khó đuổi bắt, còn có quan chức cấp cao hành hạ dân lành, đã bị xét xử nhưng không ai dám ra tay, có một số việc không phải chúng tôi làm không được, là không ai dám làm, sợ bị trả thù, nhưng hắn lại có thể hết lần này đến lần khác hoàn thành nhiệm vụ sau đó toàn thân thoái lui, không để lại hậu hoạn."

Tần Phồn một khi nói đến chuyện này liên không có ý muốn dừng, Tô Việt kiên nhẫn dịu dàng nghe cô thả thùng rắm cầu vồng khổng lồ, không chỉ có như thế, còn tạo ra một nhóm tám chuyện tạm thời, kéo Tần Vũ vào cùng nhau tâng bốc sat thủ đứng đầu kia.

Tô Việt lặng lẽ gửi một icon "like", mang theo chút xấu hổ rời khỏi nhóm tám chuyện khen khen, cậu hít một hơi thật sâu, không ngờ đã hơn một năm không làm nhiệm vụ, cậu thế nhưng vẫn đứng top đầu?

Độc Nhận và Tần Vũ đúng là không biết cố gắng, bỏ phí cơ hội trời cho này, đời này cậu giúp Độc Nhận, cứu Tần Vũ, nhưng không để thân phận bị bại lộ, cậu còn có đủ thời gian thong dong đối phó với nhóm sát thủ.

Tô Việt đối với công việc sát thủ bán thời gian này quả thật không có bao nhiêu kế hoạch, ban đầu chỉ là theo bản năng muốn phản kháng sự khống chế tuyệt đối của Bộ vũ trang, nên cố tình đăng ký tên giả khi nhận nhiệm vụ, không nghĩ tới đứt quãng làm một số nhiệm vụ khó nhằn, bất tri bất giác mà leo lên được đỉnh của ngọn núi sát thủ.

Đối với điều này Tô Việt tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng cậu không có ý che giấu giả heo ăn thịt hổ, cũng không cố ý không nhận nhiệm vụ, còn tính toán để rớt hạng một chút, từ đầu đến cuối cậu đều là từng bước tháo xuống nhiệm vụ không ai dám chạm đến loại bỏ những bất công, tiêu diệt, hoàn thành.

Năm ngoái trùng hợp là thời điểm ký ức hai kiếp đan xen, Tô Việt không có thời gian quan tâm, cho nên rất ít chú ý đến danh sách nhiệm vụ, cũng không quan trọng xếp hạng mấy, lúc này bị Tần Phồn nhắc nhở đến sự tồn tại của thân phận này, Tô Việt tìm cơ hội ở một mình lặng lẽ click mở bảng xếp hạng sát thủ Tinh Tế, từ trên xuống dưới, hạng nhất đến hạng mười mở ra trước mắt.

Xếp hạng nhất, sát thủ với biệt hiệu: Kính vạn hoa.

Tô Việt nhấp vào bảng tin sát thủ, nhìn lướt qua danh sách nhiệm vụ, vẫn náo nhiệt như ngày nào, đây là vùng xám pháp luật của Tinh Tế, cũng là lối thoát với nhiều người khốn khổ không lối thoát, một số sát thủ nổi tiếng đã đăng ký trong hồ sơ, một khi bị xác nhận đã lạm sát người vô tội, sẽ bị cho vào danh sách đen và bị truy nã toàn Tinh Tế, kết cục cũng không tốt hơn những kẻ phạm trọng tội là bao.

Hiện tại Tô Việt không có thời gian làm nhiệm vụ, cậu tiện tay bấm mở bảng tin cũng thu được mười mấy tin nhắn, đây là những người đã trả một mức giá ngoài sức tưởng tượng đến tài khoản của cậu trước, sau đó mới gửi thông tin cá nhân đến, hơn nữa còn không chắc chắn cậu có thể kịp thời xem xét, cũng không chắc chắn sẽ nhận được tin hồi đáp, càng không chắc chắn những nhiệm vụ này đều được đệ nhất sát thủ tiếp nhận.

Người có thể gửi tin nhắn riêng cho cậu không chỉ là người không phú cũng quý, còn phải là người đại phú đại quý, quyền cao chức trọng mới được, đời trước thời điểm cậu đang lẩn trốn, bởi vì ảnh hưởng của thuốc mà chiến lực suy giảm cực kỳ nghiêm trọng, nên thân phận sát thủ này không có đất dụng võ, nói đến cùng cho dù biệt hiệu là gì, quan trọng nhất vẫn là cần có thực lực tương xứng.

Tô Việt theo thứ tự xem qua nội dung mười mấy tin nhắn, xóa bớt mười tám tin trong đó, chỉ để lại duy nhất một cái, cũng là tin mới nhất. Người gửi dựa theo lệ thường tạm thời ẩn danh, yêu cầu cậu sau khi xác định nhận nhiệm vụ, mới có thể thông qua hỗ trợ mà liên lạc chính thức, đây cũng là vì bảo vệ cho giao dịch hai bên được riêng tư và an toàn.

Tô Việt lại lần nữa nhìn nội dung nhiệm vụ, giải quyết đoàn trưởng Ám Nha, biệt hiệu Quạ Đen, tên thật Triệu Thanh.

Sắc mặt cậu không đổi, cẩn thận xem xét tư liệu kèm theo, nội dung vô cùng rõ ràng, miêu tả cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ, bên trong có chút thông tin Tô Việt cũng không biết.

Kẻ người nhiệm vụ này hẳn là người rất quen thuộc với Triệu Thanh, hoặc đã đơn phương tiến hành điều tra lâu dài và toàn diện? Hoặc là hai bên rất thân thuộc lẫn nhau, không có quá nhiều phòng bị? Nếu đã tìm đến cậu một sát thủ cực mạnh, vậy cũng đồng nghĩa sẽ có một phương pháp tiêu diệt dự bị khác.

Phản ứng đầu tiên của Tô Việt là Triệu Đình Uyên, nhưng hắn sớm đã chết, lính dưới tay cũng đã giải tán hết, không giống như sẽ có người giúp hắn báo thù, không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi.

Phản ứng thứ hai của Tô Việt là Thiên Tinh đế quốc, nhưng đế quốc làm việc cớ gì lại muốn tuyên bố Huyền Thưởng Lệnh? Còn ở trong thời điểm khủng hoảng như vậy, trả cho cậu người đứng đầu bảng một số tiền khổng lồ?

Sự tồn tại của Triệu Thanh đối với đế quốc mà nói chưa thể nói là họa lớn, nếu đế quốc có cơ hội nhất định sẽ báo thù Bộ vũ trang, nhưng nếu không có cơ hội cũng không cần phải đặc biệt đối phó Ám Nha. Dù cho lúc này đến quốc có ngã xuống, các thế lực lớn bên trong có tư cách chia cắt  quyền tài của họ cũng sẽ không bao gồm một binh đoàn lính đánh thuê nho nhỏ của Tinh Tế.

Tô Việt trầm ngâm một lúc, đáy mắt mang theo vài phần thờ ơ và lạnh lùng, cậu nhấp vào nút nền, tiếp nhận nhiệm vụ này.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.