Edit: thauyn22
Xác quái vật chất ngày càng cao, Tô Việt lỡ giết quá nhiều, trên mặt đất tràn ngập tanh tưởi cậu rút con dao mờ mịt nhìn xung quanh, đã bỏ lỡ cơ hội rời đi tốt nhất.
Triệu Thanh mang theo khẩu súng đen bốc khói, hướng về phía cậu, nhàn nhạt hỏi: “Có một tên chạy về hướng bên kia, có muốn đuổi theo không?”
Tô Việt thuận thế nhìn về phía cửa hang tối đen bên tay phải, một lần nữa thầm than vì sao không rời đi sớm hơn, là bởi vì bị Triệu Thanh dùng lời nói khơi dậy lòng tự trọng nực cười đó sao? Hay là vì lo lắng Triệu Thanh ứng phó không được mà bị tổn thương?
Tô Việt không giải thích được suy nghĩ của mình, trực giác cậu cho thấy không nên thiếu quyết đoán như vậy, không có lợi cho nhiệm vụ, còn làm tăng thêm nguy hiểm, nhưng lúc này nói gì cũng đã muộn chỉ có thể đi một bước xem một bước, hết sức cẩn thận, thận trọng từng bước.
Cậu có chút thất vọng nói: “Bỏ đi, nơi này khắp nơi rải rác không ít quái vật, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể giết hết.”
Triệu Thanh nhẹ nhàng lau chùi sạch sẽ họng súng, nói: “Vậy sao, tôi còn tưởng rằng em không muốn cùng tôi chiến đấu, vừa hay có thể lấy cớ truy đuổi quân địch mà rời đi.”
Anh giương mắt nhìn Anh Vũ mỉm cười, trong đôi mắt hẹp dài mang theo vài phần lạnh lẽo: “Đáng tiếc, tôi còn cố tình để chạy một con.”
Sống lưng Tô Việt toát một tầng mồ hôi lạnh, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sau-khi-nam-vung-bi-chet-tham/3510240/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.