Tô Duyệt Cẩn ăn xong bữa sáng, đang chuẩn bị mở miệng, liền nghe được Tần Liễm Vi nhẹ giọng nói: "Để đó đi, lát nữa tôi rửa." Tô Duyệt Cẩn hơi trố mắt một chút, sau đó không rõ ràng mà lên tiếng, đứng dậy đi ra khỏi bếp. Làm sao bây giờ...... Cá chết đuối bò lên cạn, nhưng chung quy vẫn không rời khỏi nước. Đột nhiên, bên tai Tô Duyệt Cẩn xuất hiện thanh âm vô cùng rõ ràng, như một giọt máng xối nhập vào hồ nước. Thanh âm kia nổ tung trong đầu Tô Duyệt Cẩn, làm cả người cô cương cúng tại chỗ, không thể động đậy. Tuy rằng thân thể không chịu sự khống chế, nhưng tư duy của Tô Duyệt Cẩn phi thường rõ ràng, như khi bản thân bị bóng đè. Đến tột cùng là vì cái gì? Tô Duyệt Cẩn nghĩ tới nghĩ lui, đến ra một đáp án, Tần Liễm Vi là độc dược, nhưng cũng là thuốc giải. Có lẽ, cô thật sự có thể thử xem, đánh vỡ cái kia bóng đè kia. "Cô bạn nhỏ?" Giọng nói của Tần Liễm Vi từ phía sau truyền đến, làm cả người cô rùng mình, đồng tử sậu sục. Tô Duyệt Cẩn ngoái đầu nhìn lại nhìn qua, đối diện với khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Tần Liễm Vi, khóe miệng cong lên, tươi cười, "Hả? Làm sao vậy?" "Thoạt nhìn sắc mặt của cô không được tốt lắm." Tần Liễm Vi lại cau mày, đi đến trước người Tô Duyệt Cẩn, ngưng mắt nhìn chằm chằm, đôi mắt dường như có thể xuyên thấu qua lớp ngụy trang, hiểu rõ chỗ sâu bên trong tâm hồn của cô. Tô Duyệt Cẩn dời tầm mắt, khô cằn mà giải thích: "Không có chuyện gì, chỉ là đêm qua gặp ác mộng, hiện tại còn có chút sợ hãi." "Cho nên hôm nay mới tỉnh dậy sớm như vậy?" Tần Liễm Vi nhẹ nhấp khóe môi, khuôn mặt hơi trầm xuống. Tô Duyệt Cẩn không nói, xem như cam chịu. Tần Liễm Vi bất đắc dĩ, không tiếng động thở dài, sau một lúc lâu, mới sâu kín mở miệng: "Đến đây." Nói, liền dắt tay Tô Duyệt Cẩn đem cô kéo đến ngồi xuống sô pha. Tô Duyệt Cẩn ngước mắt nhìn vào mắt Tần Liễm Vi, đáy mắt minh ám giao tạp, hình như có chút dây dưa, trong đó áp lực nồng đậm, chợt làm lòng người kinh động. Tần Liễm Vi không nhìn thấy ánh mắt Tô Duyệt Cẩn, nhưng vừa định ngồi xuống, liền cảm giác được Tô Duyệt Cẩn dùng tay phải đem tay cô đẩy ra, trong lòng trầm xuống, nổi lên một tia lạnh lẽo. Tần Liễm Vi nâng mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, mang theo vài phần trố mắt. Tô Duyệt Cẩn không cùng Tần Liễm Vi đối diện, chỉ là thấp giọng mở miệng, lời nói như cất giấu một chút không được tự nhiên: "Hai ngày này tôi muốn tạm thời rời khỏi đây." "Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân được không?" Tần Liễm Vi sắc mặt như thường, nhưng lời nói trầm thấp, âm cuối khẽ run. Ánh mắt Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng lóe lóe, "Đừng hiểu lầm, không phải bởi vì cô, chỉ là do yêu cầu của việc đóng phim, có cô ở đây tôi không có cách nào nhập tâm vào nhân vật." "Nhân vật gì?" Tần Liễm Vi ninh mày, tựa hồ đang suy đoán xem lời nói của Tô Duyệt Cẩn là thật hay giả. Tô Duyệt Cẩn trầm mặc, tiến đến bên tai Tần Liễm Vi nhẹ giọng nói câu gì đó, sau đó đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi. Tâm tình Tần Liễm Vi hơi có chút phức tạp, ngừng lại vài giây, mới sâu kín mở miệng: "Cô ở lại đây mấy ngày, đem chính mình biến thành cô ấy?" "Hưmmmm, cô cũng có thể hiểu là như vậy." Tô Duyệt Cẩn oai oai đầu, trả lời. Tần Liễm Vi lại nhăn nhăn mày, "Tuy rằng tôi không hiểu về diễn xuất, nhưng phương thức này, nghe qua liền hiểu là rất nguy hiểm." "Tần tổng, cô phải tin vào năng lực nghiệp vụ của tôi." Tô Duyệt Cẩn duỗi tay nhéo nhéo mặt Tần Liễm Vi, ngữ điệu nhàn nhã, "Tin tưởng tôi." Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, không dao động, "Không phải không tin cô, chỉ là tôi lo lắng." Tô Duyệt Cẩn hậm hực mà thu hồi tay, ho khan một tiếng, "Tôi......" "Không thể sửa lại?" Tần Liễm Vi trầm xuống thanh hỏi. Tô Duyệt Cẩn cứng họng, phải sau một lúc lâu mới có thể mở miệng nói: "Thật sự, sẽ không có việc gì." "Thôi được." Tần Liễm Vi trầm xuống ngâm nói, "Nếu có bất luận gì khác thường, tôi sẽ sử dụng thủ đoạn đặc thù." "......" Không biết vì sao, Tô Duyệt Cẩn từ những lời này nghe ra chút hơi thở nguy hiểm, theo bản năng liền nghĩ đến một ngày Tần tổng nghiêm trang đang xem tiểu thuyết kia, tức khắc cả người đều không tốt, "Cái gì mà thủ đoạn đặc thù?" Tần Liễm Vi cong lên khóe miệng, cho Tô Duyệt Cẩn hai từ, "Đoán xem." Tô Duyệt Cẩn hơi xù lông, tôi mới không thèm đoán. Ngay lúc này, di động của Tô Duyệt Cẩn vang lên, là Lâm Không Thanh gọi đến. "Chị Lâm?" Tô Duyệt Cẩn hơi mang một tia nghi hoặc mở miệng. "Hửm? Thật hiếm nha, đại tiểu thư của chúng ta cư nhiên đã rời giường, ăn cơm chưa? Chuẩn bị sẵn sàng, đại khái khoảng 8 giờ 30, chị đón em đến phim trường." Lâm Không Thanh mở miệng nói. "Đã biết." Tô Duyệt Cẩn trả lời. "Thôi, chị không quấy rầy em nữa, chú ý hạ thời gian, đừng để muộn là được." Lâm Không Thanh nói tiếp. "Vâng." Tô Duyệt Cẩn lên tiếng, cúp điện thoại. Lúc này Tần Liễm Vi từ từ mở miệng nói: "8 giờ 30, còn có một tiếng," Lời này nói ra, như là muốn trong khoảng thời gian này muốn làm chút gì đó. Tô Duyệt Cẩn đứng lên, mở miệng nói: "Quên mất Hồng Đậu, tôi đi xem nó." Dứt lời, liền trực tiếp rời đi rồi. Tần Liễm Vi nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Duyệt Cẩn, cười khẽ ra tiếng. Tô Duyệt Cẩn một bên nhìn chằm chằm Hồng Đậu vùi đầu ăn, một bên lâm vào trầm tư. Thói quen của Tô Duyệt Cẩn là đắm chìm vào phương thức diễn, đặc biệt là muốn diễn nhân vật không quá tầm thường, muốn hoàn toàn lý giải hành vi nhận thức của nhân vật, cũng không phải một chuyện dễ dàng nhưng Tô Duyệt Cẩn ở phương diện này xem như tương đối có thiên phú. Ở kiếp trước, có mộtđạo diễn nói cô "Diễn si", cũng không phải nghĩa tốt, bởi vì khi đó Tô Duyệt Cẩn chỉ dựa vào thiên phú, không hề có chút kỹ xảo nào đáng nói, thậm chí khó lòng diễn tốt nhưng cảnh nội tâm quá sâu. Đạo diễn nhiều lần đem Tô Duyệt Cẩn mắng to một hồi. Mà trên thực tế, lúc ấy mỗi phân cảnh của Tô Duyệt Cẩn cần thời gian rất lâu mới hoàn thành, bởi vì bản thân cô cũng cảm thấy mình diễn chưa tới, nên liên tục yêu cầu được thử lại. Vị kia đạo diễn có thể coi như là quý nhân của Tô Duyệt Cẩn. Cô đích xác phi thường cảm tạ người đó, đời này hẳn là vẫn có cơ hội gặp lại. Bất quá hiện tại, lấy năng lực của Tô Duyệt Cẩn, những việc này vẫn là có thể xử lí rất tốt. Yêu cầu đóng phim, kỳ thật chỉ là cái cớ, cô chỉ là cảm thấy bản thân cần có không gian để bình tĩnh, càng ít bị quấy nhiễu càng tốt, nghiêm túc mà suy xét một chút. Không sai, Tần Liễm Vi chính là sự quấy nhiễu lớn nhất. Tô Duyệt Cẩn cắn răng, đều do Tần Liễm Vi quá câu người. Rốt cuộc đã đến 8 giờ 30, Tô Duyệt Cẩn lưu lại một câu hai ngày này không cần cùng cô nói chuyện, không cần tìm cô, liền vội vã rời đi. Tần Liễm Vi nhìn theo bóng dáng Tô Duyệt Cẩn rời đi, biểu tình trên mặt có vài phần không nói rõ, cô thật sự có chút không rõ ràng, cô bạn nhỏ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nhìn dáng vẻ, cũng không giống như đang tức giận, vậy rốt cuộc đây là ý gì chứ? Mặt khác, Tô Duyệt Cẩn mới vừa lên xe, liền nghe được Lâm Không Thanh sâu kín mà mở miệng: "Tô đại tiểu thư, chị vừa mới từ trong phòng của em, thấy được bức ảnh của một người, em có phải nên cho chị một lời giải thích hay không?" ======================== 20 vote sẽ update chap mới nha Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!! 09/02/2022
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]