Cô cứ thế khóc thật lớn, vì cuống quá nên anh nói bừa
-“ Nếu cô còn khóc thì tôi sẽ hôn cô.”
tưởng rằng đó chỉ là câu nói đùa vả lại tâm trạng còn đang rối bời như thế tính cách lại chẳng mấy nghe lời cô cứ thế khóc đến nỗi nấc nghẹn cả cổ. Mạc Phong Thần rất ghét nhìn cô khóc như vậy, lời đã nói nên anh không trần trừ thêm nữa, Mạc Phong Thần cúi xuống chặn tiếng khóc nấc của cô bằng một nụ hôn. Sự việc nhanh và bất ngờ đến nỗi cô như chết lặng, không gian lúc này cũng trở nên im bặt, đến khi môi của Anh rời khỏi thì cô mới định hình được việc gì vừa xảy ra.
-“ Cách của tôi cũng hiệu quả đó chứ?”
-“ Hức…hức… anh …anh còn ..cố ..tình ức hiếp tôi nữa… huhu sao ai cũng muốn ức hiếp tôi hết vậy? tôi đã làm gì sai chứ?”
lời nói uỷ khuất của cô khiến anh có chút thương cảm.
-“ Đứng lên đi! chuyện của Mộc Thị tôi sẽ giúp.”
-“ Hức…hức… anh nói thật chứ? anh không gạt tôi phải không?”
-“ Yên tâm. Mạc Phong Thần tôi nói là làm…”
-“ Tôi tưởng anh ghét tôi? vừa nãy anh còn từ chối….”
-“ Đúng là tôi chẳng ưa gì cô, nhưng cô khiến bà và mẹ tôi vui vẻ, hơn nữa Mộc Thị cũng rất có tiềm năng chắc chắn tôi sẽ không thiệt.”
-“ Vậy còn chuyện kia thì sao???”
-“ Còn chuyện gì nữa?”
-“ À không không….. tôi nói bừa thôi….”
-“ Vậy đứng lên đi, cô tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-quy-phuc-tong-tai-lanh-lung/2667514/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.