Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302 Chương 303 Chương 304 Chương 305 Chương 306 Chương 307 Chương 308 Chương 309 Chương 310 Chương 311 Chương 313 Chương 314 Chương 315 Chương 316 Chương 317 Chương 318 Chương 319 Chương 320 Chương 321 Chương 322 Chương 323 Chương 324 Chương 325 Chương 326 Chương 327 Chương 328 Chương 329 Chương 330 Chương 331 Chương 332
Chương sau
Tuyết Chi thay quần áo rất nhanh. Cô mặc quần bò đơn giản, bên ngoài khoác áo vest tay lỡ màu trắng phối cùng áo sơ mi họa tiết hình quả dưa hấu, tóc dài tùy ý cột lên cao, đuôi tóc xoăn tự nhiên rất đáng yêu. Nhìn mỹ nhân thanh xuân tràn trề lại không mất đi nét đẹp quyến rũ, trong lòng Đỗ Hân Dĩnh vô cùng ghen ghét. Ông trời đúng là quá thiên vị Trương Tuyết Chi, cho cô ấy một gia thế hiển hách còn chưa nói, đã vậy còn ban tặng cho cô một khuôn mặt tuyệt đẹp nữa chứ. Khiến cho cô rất muốn tự tay hủy diệt. Đến khu chung cư cao cấp nằm ngay trung tâm thành phố, hai người xuống xe, Tuyết Chi ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hiện lên tia phức tạp. Cô hoàn toàn không xa lạ với nơi này. “Anh Hạo nói nơi này gần công ty, không mất nhiều thời gian đi lại.” Đỗ Hân Dĩnh cười híp mắt nói, sau đó thì dẫn theo Tuyết Chi, dáng vẻ thân thuộc giống như cô ta là nửa chủ nhân của nơi này vậy. Thang máy dừng lại ở tầng mười sáu, sau khi hai người ra ngoài, Đỗ Hân Dĩnh quẹo thẳng về bên phải nói: “Ở bên này.” Nói xong, cô ta liền nhấn chuông cửa. Tuyết Chi ánh mắt lạnh lùng không nói, vẻ mặt hưng phấn cộng thêm dáng vẻ đắc ý của Đỗ Hân Dĩnh lúc này thoạt nhìn hơi buồn cười. Tại sao lúc đầu bản thân cô lại để ý đến vậy chứ? Càng không cam tâm, càng không tiếc hết lần này đến lần khác chứng minh sự ngu muội của bản thân. Cửa mở ra, Bắc Minh Hạo đứng ngay cửa, mắt nhìn thẳng vào Tuyết Chi, mỉm cười phong độ nói: “Sao thế? Tôi mới nói muốn theo đuổi em thì em đã né tránh không gặp mặt? Cô Chương à, em cũng nhát gan quá rồi đấy. Chẳng qua chỉ là đùa chút thôi, sao lại xem là thật chứ?” Tuyết Chi híp mắt lại, sao đột nhiên Bắc Minh Hạo lại đổi tính rồi? Chỉ giải thích là đùa mà tưởng sẽ rũ sạch mọi chuyện trước kia sao? Cô cụp mắt xuống, cố ý tránh tầm mắt của anh. Trước khi chưa xác định được bản thân miễn dịch hoàn toàn với người đàn ông tồi, cô sẽ không chủ động đi trêu chọc anh ta. Hai năm yêu sâu đậm đến mức vứt cả tự tôn, cuối cùng tình cảm cũng sẽ không giống như bụi trần, nói tan là tan. Đỗ Hân Dĩnh bước lên, khéo léo đứng chắn giữa hai người, mỉm cười cắt ngang lời của anh: “Anh Hạo, anh mời Tuyết Chi vào trong nói chuyện đi.” Ngược lại Tuyết Chi cũng không câu nệ, bước vào rồi cô nhìn thấy trong phòng khách còn có hai người nữa. Hà Hạnh vẫy tay với Tuyết Chi, cười nói: “Cô Chương, lại gặp nhau rồi.” “Chào cô Hà.” Sau khi Trương Tuyết Chi chào hỏi xong, tầm mắt của cô lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Tiêu Chí Khiêm nhìn thấy cô, vẻ mặt vốn dĩ vừa lạnh lùng lại vừa mất hứng bỗng trở nên dịu dàng ngay lập tức. Giống như bức tượng điêu khắc tinh xảo, cả người đều trở nên tươi tắn hơn. Anh ăn mặc cũng rất đơn giản, sơ mi trắng, quần tây dài màu đen, nhưng sự phối hợp đơn giản này lại tôn lên vóc người cao to cùng với vẻ đẹp không thể tả bằng lời của anh. Anh đứng lên, đưa bó hoa đào được bó thật đẹp đến trước mặt cô. Tuyết Chi ngẩn ra, nhìn chăm chăm bó hoa, cứ cảm thấy rất quen mắt, đột nhiên vỗ đầu, nhớ ra: “Anh hái hoa đào ở sau vườn đấy à?” Hà Hạnh ngồi bên cạnh giơ tay lên ngay, cười trêu nói: “Tôi là nhân chứng thấy tận mắt đấy.” Tiêu Chí Khiêm nhìn thẳng vào cô, ánh mắt lấp lánh ánh sáng khiến người ta vui vẻ: “Em cài lên rất đẹp.” “Cho nên…” Tuyết Chi nhận lấy, dở khóc dở cười nói: “Anh đã hái nó luôn à?” Cô cúi đầu ngửi, rất thơm. Cô không kìm lòng được mỉm cười, ôm những cành hoa này vào lòng, ngửi mùi hương, trong lòng lập tức nặng trĩu. Chuyện cũ trước đây chẳng qua cũng thế mà thôi, bắt đầu rất đẹp, nhưng rồi cũng tàn. Tiêu Chí Khiêm nhìn nụ cười của cô, gương mặt đẹp trai lần nữa nở nụ cười rung động long người. Anh cũng mặc kệ bên cạnh có người hay không, giơ tay ra kéo phần đuôi tóc của cô qua, hôn lên đó. Tuyết Chi chấn động, gương mặt lập tức đỏ lựng: “Tiêu Chí Khiêm… ” Ánh mắt theo bản năng liếc nhìn Hà Hạnh. Tiêu Chí Khiêm chớp chớp hai hàng lông mi vừa dày vừa dài, sau đó lại tỏ ra dáng vẻ vô tội nói: “Anh thích mái tóc của em.” Hà Hạnh ở bên cạnh trợn tròn mắt. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô đúng là không dám tin đây có phải là cậu chủ suốt ngày vùi đầu vào xem “Tôm và Jerry” nhà mình không? Anh… Anh thế mà lại biết tán tỉnh công khai? Hơn nữa còn là cao thủ! Bắc Minh Hạo cầm ly rượu vang đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng này, anh nắm chặt ly, vẻ mặt âm trầm tới cực điểm. Ánh mắt sắc bén giống như dao nhìn chằm chằm vào vết ửng đỏ khó phát hiện trên gò má của cô. Bọn họ đặt cơm trưa ở nhà hàng đồ Tây gần đó. Tiêu Chí Khiêm ăn khá ít, ăn xong, anh ngồi xuống bên cạnh Tuyết Chi, tay chống cằm, nhìn cô với ánh mắt say mê. Cứ như xung quanh không có ai. Tuyết Chi cúi đầu, không kiềm chế được tâm trạng rối như tơ vò, ngay cả động tác cắt bít tết cũng lóng ngóng, dao ăn và dĩa đựng thỉnh thoảng va chạm phát ra tiếng kêu chói tai. Mặt đỏ lựng, cô buông dao nĩa xuống, giả vờ cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Ai ngờ Tiêu Chí Khiêm mỉm cười, đón lấy dĩa thịt bò kia và cầm nĩa của cô lên giúp cô cắt nhỏ, kích cỡ vừa vặn sau đó đưa đến miệng cô: “Em ăn đi.” Tất cả mọi người đều ngẩn ra nhìn hai người, mặt Tuyết Chi nóng như lửa đốt. Bắc Minh Hạo rũ mắt, khóe môi hơi giương lên một nụ cười mỉa mai rất dễ nhìn thấy. Đỗ Hân Dĩnh cười duyên nói: “Cậu Tiêu đúng là rất biết săn sóc phụ nữ đấy.” Nói xong, cô ta như vô tình như cố ý nhìn sang Bắc Minh Hạo. Hà Hạnh cũng gật đầu, cô ấy uống khá nhiều rượu vang, híp mắt lại cười trêu nói: “Không ngờ cậu chủ nhà tôi cũng rất dễ thương đấy chứ.” Cảm giác được ánh mắt sắc bén từ đối diện nhìn tới, Tuyết Chi theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng đứng dậy rời đi của Bắc Minh Hạo, giây phút đó chân mày cô khẽ nhăn lại. Ánh mắt vốn đang cười của Tuyết Chi thoáng chốc lạnh xuống. Sau khi ăn cơm trưa xong, Hà Hạnh có cuộc họp ở công ty nên về trước. Đỗ Hân Dĩnh bưng đĩa hoa quả ra để ở phòng khách: “Cậu Tiêu, Tuyết Chi, mời hai người.” Sau đó lại bước vào phòng bếp dọn dẹp, dáng vẻ vô cùng bận rộn, giống như cố ý phô trương địa vị bản thân với người bên ngoài. “Tôi vào nhà vệ sinh một chút.” Tuyết Chi đứng dậy, cũng không hỏi đường đã quẹo thẳng qua nhà vệ sinh bên trái, đẩy cửa bước vào, dáng vẻ như vô cùng quen thuộc với nơi này. Tiêu Chí Khiêm lười biếng ngồi trên sô pha, liếc về phía bóng dáng cô biến mất, tia sáng trong mắt càng lạnh hơn, lộ ra vẻ lạnh lùng kinh người. Từ từ anh đưa mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện. Bắc Minh Hạo giật giật mi mắt, địch ý của anh rõ ràng như vậy sao anh ta không cảm nhận được chứ? “Cô ấy là của tôi.” Tiêu Chí Khiêm lạnh lùng mở miệng nói. Trừ ba của Trương Tuyết Chi ra, anh lại tuyên bố chủ quyền một lần nữa. Bắc Minh Hạo ngồi đối diện này cho dù chỉ là mối nguy tiềm ẩn, thậm chí chưa chắc sẽ tạo thành uy hiếp nguy hiểm, anh cũng sẽ không nể quá hóa hỏng. Cô là của một mình anh, người khác đừng mơ mộng viển vông. Bắc Minh Hạo ngẩn ra, không ngờ thái độ của anh lại thẳng thắn như vậy, căn bản không chừa đường lui. Anh rất muốn xem thường mà nói cho Tiêu Chí Khiêm biết rằng anh tuyệt đối sẽ không để mắt tới mẫu người phụ nữ đó. Hơn nữa, vì kế hoạch, anh quả thật cũng cần rũ sạch quan hệ. Nhưng không rõ vì tự ái của đàn ông hay là vì lòng háo thắng đang tác oai tác quái, anh cười sâu xa nói: “Cậu sợ à?” Tiêu Chí Khiêm nghiêng đầu nhìn anh: “Sợ anh?” Thái độ khinh thường, điên cuồng kia khiến Bắc Minh Hạo thu lại nụ cười, ánh mắt sa sầm. Thấy cửa phòng vệ sinh mở ra, tầm mắt của Tiêu Chí Khiêm dời ngay đến bóng dáng xinh lung linh của người phụ nữ, khóe môi lộ ra nụ cười đẹp lạ lùng, nhưng anh lại dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe được, giọng mềm mại: “Anh dám đụng vào cô ấy, tôi sẽ khiến cho anh từ chỗ nào bò lên thì phải bò ngược về.” Sau đó anh đứng dậy, đón Tuyết Chi: “Chúng ta nên về thôi!” Nói xong, anh rất tự nhiên nắm tay cô đi ra cửa. “Hả?” Tuyết Chi hơi sửng sốt quay đầu lại nhìn Bắc Minh Hạo, đối diện gương mặt đẹp lạnh lùng kia, gân xanh trên trán mơ hồ nổi lên. Bầu không khí rất kỳ lạ. “Chờ một chút.” Tuyết Chi bỗng bỏ tay Tiêu Chí Khiêm ra, trở lại phòng khách. Tiêu Chí Khiêm ngơ ngác nhìn nơi cánh tay trống trải, ánh mắt bắt đầu trở nên cuồng loạn… Tuyết Chi đi vào phòng khách, liếc nhanh qua nhìn Bắc Minh Hạo, con ngươi cụp xuống nói: “Tạm biệt.” Sau đó cô cầm lấy bó hoa đào của Tiêu Chí Khiêm hái cho mình rồi quay người rời đi. Nửa nghiêng gương mặt tuấn mỹ của Bắc Minh Hạo chìm trong bóng tối lạnh lẽo, nhìn không rõ biểu cảm, hai tay đặt trên đùi từ từ nắm chặt lại. Tiêu Chí Khiêm thấy cô cẩn thận nâng niu mấy cành hoa trong lòng bàn tay, đi về phía mình thì sững sờ. Lập tức, ánh mắt cuồng loạn bị thay thế bằng ánh mắt diu dàng, giống như tấm lưới giam chặt cô vào trong. Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, Đỗ Hân Dĩnh đứng ở cửa nhìn Bắc Minh Hạo, lồng ngực đau thắt từng cơn. Cô ta hít sâu một hơi, mỉm cười đi tới, ôm lấy đôi vai anh từ phía sau, khẽ nói: “Có thể thấy Tiêu Chí Khiêm rất thích Trương Tuyết Chi.” Bắc Minh Hạo bỗng cười lạnh, khóe môi kiên nghị hiện lên nụ cười cực kỳ lạnh lẽo: “Người như vậy, cũng xứng đáng được yêu thích sao?” Đỗ Hân Dĩnh sững người, thu lại vẻ chua xót nơi khóe mắt: “Anh Hạo, người quan trọng không phải là Tiêu Chí Khiêm, anh cần gì phải để ý anh ta như thế nào?” Bắc Minh Hạo đứng dậy, đứng trên tầng mười sáu bễ nghễ nhìn xuống: “Chỉ sợ người càng không để ý thì càng dễ bị phản công.” Tuyết Chi và Tiêu Chí Khiêm bước vào thang máy, nhấn tầng một, thang máy chậm rãi đi xuống. Tuyết Chi đứng ở phía trước, ánh mắt chỉ nhìn vào con số không ngừng thay đổi phía trên đầu, lòng bàn tay không hiểu sao đồ mồ hôi ròng ròng. Người đàn ông phía sau dựa người vào thang máy, ánh mắt chứa ý cười nhìn cô chăm chú. Khi phát hiện sống lưng thẳng tắp thậm chí còn hơi cứng ngắc của cô, ánh mắt anh khẽ híp lại, sau đó bỗng nhiên bước lên trước. Nghe được tiếng bước chân của anh, Tuyết Chi cả kinh, trong lòng hoảng sợ, sao đến đột ngột như vậy. Trước kia cũng không phải cô chưa từng ở chung một phòng với anh, vì giúp Bắc Minh Hạo lấy được một phần hồ sơ, cô đã từng đáp ứng ở bên cạnh anh một ngày, chỉ có hai người bọn họ. Trừ buồn bực căm ghét ra, cô chẳng còn bất kỳ tâm trạng nào, chỉ muốn thoát đi nhanh chóng, để trở về bên cạnh Bắc Minh Hạo. Nhưng sau khi sống lại, tựa hồ hết thảy đều đã thay đổi, lúc đơn độc đối mặt với Tiêu Chí Khiêm, cô sẽ bất an, thấp thỏm, tâm tư cũng mất khống chế. Có thể là vì cô quá hổ thẹn với anh nên khiến cô không cách nào mạnh dạn đối diện với anh được. Tiêu Chí Khiêm đến gần cô, ngửi mùi hương nơi cổ cô. Mùi cơ thể của cô hòa với mùi hoa đào tạo thành một mùi hương rất mê người. Dường như anh rất thích mùi hương này, nên càng sáp lại gần hơn, đầu mũi mát lạnh đặt lên da cổ nhẵn nhụi của cô, tham lam ngửi lấy. Thân thể Tuyết Chi cứng ngắc đứng yên ở đó lại không biết phải phản ứng thế nào. Lý trí nói cho cô biết phải đẩy anh ra, nhưng chỉ cần nghĩ đến ánh mắt tổn thương của anh, cô lại không đành lòng… Bỗng nhiên, trên cổ ươn ướt khiến Tuyết Chi ngẩn ra. Không ngờ Tiêu Chí Khiêm lại thè lưỡi ra liếm cổ cô. Mặt Tuyết Chi đỏ rực, cô quay người, lưng áp chặt vào cửa thang máy: “Anh…” Đúng vào lúc này, cửa thang máy vang lên một tiếng “Đinh” mở ra, Tuyết Chi không chú ý ngã ngửa về sau. “Cẩn thận.” Tiêu Chí Khiêm dịu dàng kêu lên một tiếng rồi vươn tay ôm chặt eo cô kéo vào lòng mình. Tuyết Chi mặt đỏ như bị thiêu đốt, cô lùi ra khỏi lòng anh ngay lập tức: “Cảm ơn.” Sau đó định xoay người đi thì phát hiện anh đã siết chặt tay cô không buông, không mang theo một chút dục vọng nào. Chỉ là cố chấp xem cô như là vật sở hữu của anh. Tuyết Chi chậm rãi ngẩng đầu lên, anh rất nghiêm túc giơ tay ra chọc nhẹ vào đầu mũi bị đụng đỏ lúc nãy của cô: “Em là của anh, anh không cho phép em bị thương.” Tuyết Chi kinh ngạc nhìn anh, thoáng chốc cúi đầu giả vờ quay mặt đi: “Em… không biết anh đang nói gì.” Cô đang trốn tránh. Cô không cách nào yên tâm thoải mái tiếp nhận câu nói này. Sau tai nạn xe lần đó, khi lần đầu đến bệnh viện, anh ngồi trên xe lăn cũng nói với cô câu tương tự. … Đây chính là lý do khiến cô vẫn luôn bỏ lơ Tiêu Chí Khiêm. Chiếc Rolls-Royce của nhà họ Tiêu đã đậu sẵn trước cổng chung cư, tài xế mặc đồng phục đang đợi ngay cửa. Thấy Tiêu Chí Khiêm bước ra thì vội mở cửa xe: “Cậu chủ, mời lên xe.” Tiêu Chí Khiêm kéo tay Tuyết Chi đi thẳng qua, đối với những thứ không hứng thú, anh tuyệt đối không lãng phí bất cứ biểu cảm gì. “Cậu chủ! Cậu chủ!” Tài xế vội vàng khởi động xe chạy theo sau lưng Tiêu Chí Khiêm. Tuyết Chi được anh nắm tay bước đi trên đường, cảm thấy rất lạ nhưng không cách nào từ chối anh. Chiếc xe Rolls-Royce biển số 99999 kia quả thực rất chói mắt. Chỉ cần quan tâm đến tin tức của thành phố A, không ai là không biết đó là xe của nhà họ Tiêu ở Tây Sơn. Tiêu Chí Khiêm đi rất chậm, chiếc xe theo sát phía sau, chỉ sợ để lạc mất cậu chủ thì lúc trở về không biết phải ăn nói thế nào. Bỗng anh dừng chân quay đầu lại, trong con ngươi phảng phất vẫn còn âm u, không hề chớp mắt nhìn Tuyết Chi: “Anh phải làm sao mới để cho em trở thành của anh đây?” Anh rất dè dặt, rất nghiêm túc thăm dò hỏi. Trong lòng Tuyết Chi run lên, đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ kinh ngạc. Anh là người chưa bao giờ để ý đến cách nghĩ của người khác lại quan tâm đến cô như vậy sao? Trong phút chốc cô cười rộ lên, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói một câu: “Em trở lại nơi này chính là vì ở bên cạnh anh.” Bảo vệ anh, trả lại món nợ của cô. Đôi mắt của Tiêu Chí Khiêm sáng dần lên, sương mù trong mắt từ từ tản đi, nơi đó chỉ còn ánh sáng lấp lánh. “Chuyện là… Cô Chương?” Tài xế ở phía sau lưng thò đầu ra khỏi cửa xe, lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói với Tuyết Chi: “Có thể làm phiền cô khuyên cậu chủ lên xe trước được không?” Tuyết Chi hồi thần lại, vội vàng gật đầu, xoay người nói với Tiêu Chí Khiêm: “Tiêu Chí Khiêm, chúng ta về nhà trước đi.” Tiêu Chí Khiêm cong môi cười với cô không do dự. Cuối cùng tài xế cũng thở phào nhẹ nhõm, chở hai người nhanh chóng rời đi. Khi đưa Tuyết Chi về nhà trước, Tuyết Chi hứa sẽ đi gặp anh, còn dặn dò tài xế vài câu xong mới xuống xe. Nhưng cô chưa đi được mấy bước, Tiêu Chí Khiêm đã nhăn mày, muốn mở cửa xuống xe, tài xế vừa nhìn, vội vàng nói: “Cậu chủ, lúc nãy ông chủ mới gọi điện thoại muốn cậu trở về nhà ngay.” Tiêu Chí Khiêm không nghe, một chân đã bước xuống. “Cậu chủ, cô Chương sẽ không vui…” Tiêu Chí Khiêm ngẩn ra, chân vừa bước xuống lại chậm rãi rút trở về. Sau đó anh đóng cửa xe, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng: “Về.” Tài xế dứt khoát đạp ga, chỉ sợ cậu chủ sẽ đổi ý, lái xe như bay rời khỏi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302 Chương 303 Chương 304 Chương 305 Chương 306 Chương 307 Chương 308 Chương 309 Chương 310 Chương 311 Chương 313 Chương 314 Chương 315 Chương 316 Chương 317 Chương 318 Chương 319 Chương 320 Chương 321 Chương 322 Chương 323 Chương 324 Chương 325 Chương 326 Chương 327 Chương 328 Chương 329 Chương 330 Chương 331 Chương 332
Chương sau