Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302 Chương 303 Chương 304 Chương 305 Chương 306 Chương 307 Chương 308 Chương 309 Chương 310 Chương 311 Chương 313 Chương 314 Chương 315 Chương 316 Chương 317 Chương 318 Chương 319 Chương 320 Chương 321 Chương 322 Chương 323 Chương 324 Chương 325 Chương 326 Chương 327 Chương 328 Chương 329 Chương 330 Chương 331 Chương 332
Chương sau
Người phụ nữ trong lòng anh, sắc mặt trắng bệch dọa người, trong ánh mắt là sự bất an, hoảng loạn. Cơ thể mỏng manh run lên, dáng vẻ yếu đuối khiến người khác thương. Còn rất nhiều lời trách móc anh vẫn chưa nói ra, nhưng nhìn thấy vậy thì lại không nỡ. Hai nắm đấm siết chặt giờ lại dần dần buông ra, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Đằng sau là con đường lớn với rất nhiều xe cộ qua lại, bỗng có một chiếc xe phóng vụt qua làm mái tóc đen của cô tung bay. Bỗng khoảnh khắc ấy, trong mắt cô lại thấp thoáng khung cảnh của vụ tai nạn… Cô bị văng bay cao lên trời rồi rơi xuống, một tiếng hét thất thanh vang lên rồi máu lênh láng khắp mặt đường. Bỗng nhiên, Bắc Minh Hạo chau mày, ngạc nhiên khi nhìn thấy những giọt nước mắt rơi lã chã trên mặt cô: “Em…” Anh không ngờ rằng một Trương Tuyết Chi vốn kiêu ngạo, luôn tỏ ra thờ ơ với mọi thứ giờ đây lại trở nên yếu đuối như vậy. Trông cô giống hệt như một con búp bê thủy tinh sẽ vỡ tan khi chạm vào. Những giọt nước mắt ấy trong vắt hệt như những viên pha lê, nó cứ lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch của Trương Tuyết Chi, và cũng vô tình chạm vào khoảng trống trong lòng Bắc Minh Hạo. Rồi đột nhiên anh hành động khiến chính cả bản thân anh cũng không thể tin được. Anh đi về trước rồi ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ghé sát vào tai cô thì thầm an ủi: “Được rồi, không có chuyện gì nữa, không sao nữa rồi…” Trương Tuyết Chi lúc ấy đã gạt bỏ hết đi những kiêu ngạo, cao quý trước đây. Lúc này cô chỉ muốn được ở trong vòng tay của Bắc Minh Hạo để có được cảm giác an toàn. Bỏ mặc tất cả những ánh mắt tò mò đang nhìn chằm chằm mình, Bắc Minh Hạo vẫn ở bên cạnh Trương Tuyết Chi hệt như một vị thần. Lúc ấy, Tuyết Chi thực sự đã lãng quên thời gian, cô không còn rõ bản thân đang ở đâu, tâm trí cô hỗn loạn. Những chấm nhỏ của những kí ức cứ dần dần hiện lên trong đầu cô. Chính cái ôm ấy, sự vỗ về an ủi ấy đã khiến cô lãng quên đi tất cả… Lúc đó, Đỗ Hân Dĩnh đang ngồi trên một chiếc taxi cách đó không xa. Khung cảnh Bắc Minh Hạo và Trương Tuyết Chi ôm nhau giống như một chiếc nanh thú khiến cô nghẹn thở. Anh nói, anh không có cảm giác gì với cô ta, anh chỉ đang lợi dụng Trương Tuyết Chi. Anh còn nói rằng anh chỉ yêu cô, nói rằng Đỗ Hân Dĩnh là người con gái duy nhất mà anh yêu suốt đời. Và anh cũng nói, anh sẽ cưới cô… Nói dối, tất cả chỉ là ngụy biện, và cô đã dễ dàng tin những lời dối trá xảo quyệt đó. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy cảnh tượng này thì có lẽ Đỗ Hân Dĩnh cũng không thể tin rằng anh đã thay đổi. Hai người họ đã ở bên cạnh nhau lâu như vậy, Đỗ Hân Dĩnh không tin Bắc Minh Hạo đã thay lòng. Tất cả những chuyện này chắc chắn là do Trương Tuyết Chi bày mưu, cô ta muốn có được danh vọng và địa vị. Đỗ Hân Dĩnh cho rằng loại phụ nữ như Trương Tuyết Chi chính là như vậy. Lấy đinh đóng chặt vào lòng bàn tay, có lẽ nỗi đau ấy cũng chẳng thể nào sánh với cảm giác khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt này. Trong đôi mắt của Đỗ Hân Dĩnh dường như có một ngọn lửa đang rừng rực cháy, ngọn lửa ấy như muốn thiêu rụi Trương Tuyết Chi. Lúc này, tài xế sốt ruột hỏi: “Thưa cô, còn phải đợi bao lâu nữa? Chỗ này không thể đỗ quá lâu được.” Đỗ Hân Dĩnh nghiến răng đáp: “Đi đi.” Phải mất một lúc lâu sau Trương Tuyết Chi mới bình tĩnh lại, cô chợt nhận ra bản thân đang dựa vào người Bắc Minh Hạo, cô liền vội vàng đẩy anh ra. Bắc Minh Hạo đã chuẩn bị tâm lí từ trước, anh nắm chặt lấy tay cô rồi hỏi: “Sao, lợi dụng xong rồi thì vứt sang một bên hả?” Anh nhếch mép cười: “Trương Tuyết Chi, em đúng là sống quá thực tế rồi.” Trương Tuyết Chi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, cô cúi đầu đi lên cầu thang mà không hề liếc nhìn Bắc Minh Hạo dù chỉ một lần. Cô tự trách bản thân mình, làm sao có thể quên hết đi những chuyện trước đây để sà vào lòng anh ta như vậy chứ? Trương Tuyết Chi, lẽ nào mày vẫn chưa học cách ngoan? Vẫn chưa biết từ “chết” viết như thế nào sao?! Trương Tuyết Chi hờn dỗi đi trước, còn Bắc Minh Hạo thì đi theo sau cô như một cái bóng. Lúc này đây Bắc Minh Hạo vẫn cảm nhận được mùi hương của Trương Tuyết Chi lưu lại trên áo anh. Sau khi đi hết hai con phố, Tuyết Chi mới dần dần bình tĩnh lại, cô thở phào nhẹ nhõm. Bởi mang giày cao gót đi bộ suốt một quãng đường dài nên chân cô sưng tấy lên. Khi ngồi ghế ở trạm xe buýt, cô không màng đến việc giữ hình ảnh mà tháo giày ra rồi duỗi chân dài về phía trước. Ghế trống ở bên cạnh đã có người ngồi. “Này.” Bắc Minh Hạo đưa qua một cốc cà phê đá. Trương Tuyết Chi nhìn rồi cầm lấy, cô ngửi một hơi thật sâu hương cà phê phảng phất. Cô nheo đôi mắt phượng của mình quan sát một cách tỉ mỉ, trông cô giống hệt như một bông hoa râm bụt khiến bầu không khí trở nên đầy bí ẩn. Bắc Minh Hạo liếc nhìn Tuyết Chi rồi nói: “Đề nghị lúc nãy cũng có thể sửa đổi một chút.” Trương Tuyết Chi quay đầu lại chau mày nhìn Bắc Minh Hạo. Anh đi đến và nhìn khuôn mặt nhợt nhạt sau khi khóc của Trương Tuyết Chi: “Ở với anh một ngày.” Rồi anh đột nhiên tiến lại gần khiến Tuyết Chi giật mình, cô lùi ra xa: “Tôi không đồng ý.” “Ha ha, em sẽ sớm đồng ý thôi. Bởi Trương Tuyết Chi là một người phụ nữ thông minh, tuyệt đối sẽ không để bản thân phải gánh một khoản nợ lớn như vậy. Chưa kể nếu món nợ này trong một ngày không thể trả hết, thì em phải ở với anh thêm mấy ngày nữa.” Tuyết Chi uống xong cà phê rồi vứt vỏ lon vào thùng rác, cô quay lại nhìn Bắc Minh Hạo mỉm cười: “Tôi cần luật sư đến làm công chứng.” Bắc Minh Hạo mỉm cười rồi nắm chặt lấy tay cô dẫn đi. “Đợi một lát!” Tuyết Chi nói lớn, cô rút tay ra rồi nói: “Đi với anh một ngày nhưng không bao gồm cái này.” Bắc Minh Hạo quay người lại nói: “Yên tâm, anh không nghĩ đến việc sẽ đưa em lên giường đâu.” Những gì anh nói thật mơ hồ và khó hiểu. Trương Tuyết Chi không ngừng nhắc nhở bản thân rằng người đàn ông này chính là một con quỷ, anh sẽ đưa cô trở lại địa ngục, bởi vậy cô không thể lơ là. Chỉ cần đi cùng anh một ngày thôi, anh muốn nắm thì cứ để anh nắm. Trương Tuyết Chi bỗng trở nên ngoan ngoãn nghe lời khiến Bắc Minh Hạo rất đỗi ngạc nhiên. Nhưng một lát sau thì anh lại mỉm cười khó hiểu rồi nắm tay cô đi trên con đường đông nghịt người qua lại. Bắc Minh Hạo đã quen với việc quyết định địa điểm, kể cả là khi đi với phụ nữ. Anh đưa cô đến nhà hàng nổi tiếng nhất của thành phố A, chọn món ăn đắt nhất. Trương Tuyết Chi từ sáng đã không có gì bỏ bụng nên đến lúc này đã rất đói. Nếu như anh đã mời thì cô sẽ ăn một cách thoải mái mà không ngại giá cả! Bắc Minh Hạo cũng không động đến dao đĩa trước mặt mà chỉ im lặng ngồi nhìn Trương Tuyết Chi. Trước đây khi còn ở cạnh Bắc Minh Hạo, Trương Tuyết Chi luôn chú ý giữ hình tượng trước mặt anh, cô lúc nào cũng ăn rất ít. Nhưng giờ đây cô không hề quan tâm đến những thứ đó, cô ăn thoải mái, tự nhiên đến mức sau khi ăn xong còn khẽ ợ hơi như thể hiện sự thỏa mãn. Bắc Minh Hạo từ đầu đến cuối đều mỉm cười nhìn Trương Tuyết Chi, sau lần trước đi cùng cô thì anh đã biết sức ăn của người phụ nữ này không phải là ít, sau hôm nay thì điều này càng trở nên rõ ràng. Anh hiếu kì đưa mắt nhìn xuống bụng Trương Tuyết Chi, anh tự hỏi những thức ăn mà cô ăn giờ ở đâu rồi? * Ở Tiêu gia, Tây Sơn. Thím Trương cầm vào một tập tài liệu được chuyển phát nhanh, tên người nhận là Tiêu Chí Khiêm nhưng trên bao bì lại không ghi tên người gửi. “Thím Trương, đó là gì vậy?” Kiều Nhã đi từ trên lầu xuống, mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng trông vẫn rất đẹp. Bà ta cao ráo, thanh lịch, luôn mỉm cười, trông có vẻ dễ gần. “Là gửi cho cậu chủ.” “Tiêu Chí Khiêm?” Kiều Nhã cầm qua xem thì là một tập tài liệu. Bà chau mày nhìn rồi lại mỉm cười: “Có lẽ là tài liệu làm quảng cáo tuyên truyền. Thím Trương, mau đưa lên tầng cho Chí Khiêm.” Thím Trương liền cầm lên lầu. Nụ cười trên miệng Kiều Nhã dần dần biến mất, bà ta như đang suy nghĩ điều gì đó. Thím Trương gõ cửa: “Cậu chủ?” Bên trong không có tiếng đáp lại, thím Trương cũng đã quen với việc này , bà nói “Tôi vào đây” rồi mở cửa đi thẳng vào. Lúc vào, thím Trương thấy Tiêu Chí Khiêm đang ngồi trên đất, trước mặt là một cái điện thoại màu đen. Thím Trương liếc nhìn chiếc điện thoại, bà cho rằng đó chỉ là món đồ chơi của cậu chủ nên cũng không để ý lắm, bà đến đưa tập tài liệu rồi nói: “Cậu chủ, cái này được gửi cho cậu.” Tệp tài liệu che khuất tầm mắt, Tiêu Chí Khiêm cau mày rồi nhướn đầu qua tiếp tục nhìn vào điện thoại. Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua rồi, tại sao điện thoại vẫn chưa kêu. Thím Trương bật cười: “Cậu chủ, tôi để ở đây nhé. À phải rồi, cậu nhớ uống thuốc đặt ở trên bàn nhé.” Tiêu Chí Khiêm tỏ ra như không nghe thấy gì, ngồi im đó không động đậy. Chỉ đến khi thím Trương đã ra khỏi phòng anh mới đưa mắt nhìn sang tập tài liệu. Anh giơ tay cầm lấy tập tài liệu rồi mở ra, bên trong rơi ra vài bức ảnh. Anh chau mày nhìn, rồi nhặt ảnh lên… Sau khi ăn bữa trưa, Bắc Minh Hạo lại đưa Trương Tuyết Chi đi mua sắm, anh không bỏ qua bất cứ một gian hàng, cửa hàng, nhãn hiệu nào mà phụ nữ yêu thích nào. Trương Tuyết Chi thì cứ nhìn chằm chằm Bắc Minh Hạo, cô không thể đoán nổi rốt cuộc người đàn ông này đang muốn giở trò gì. Hình thức hẹn hò này có vẻ như không phù hợp với hai người họ. “Anh có thích chiếc nào không ạ?” Nhân viên phục vụ hỏi. Bắc Minh Hạo chủ động chọn cho Trương Tuyết Chi một bộ quần áo theo thiết kế mới. Ngoại hình điển trai cùng với sự chu đáo của anh đã nhanh chóng giành được cảm tình của nhiều người phụ nữ trong cửa hàng, các cô gái đó đều ghen tỵ với Tuyết Chi vì có một người bạn trai như vậy. Tuyết Chi ngồi trên ghế sô pha, cô tỏ ra không quan tâm mà chỉ cúi đầu xem tạp chí: “Anh quyết định đi.” Bắc Minh Hạo không hề để bụng sự lạnh nhạt của cô, anh chọn một vài bộ rồi yêu cầu nhân viên phục vụ gói lại. Để túi lớn túi nhỏ quần áo vào xe, anh lại đưa Tuyết Chi đi mua giày, cuối cùng, khi Tuyết Chi không thể chịu được nữa liền lên tiếng: “Bắc Minh Hạo, rốt cuộc anh muốn làm gì? Nếu như trí nhớ của anh không tốt, vậy thì để tôi nhắc nhở anh một câu! Người nợ tiền là tôi, không phải anh.” “Anh là người làm ăn, anh biết cách tính toán hơn em.” Bắc Minh Hạo đáp. “Vậy anh làm vậy là có ý gì? Muốn tăng thêm khoản nợ của tôi sao? Vậy thì xin lỗi, tôi sẽ không nhận khoản nợ này!” Câu nói này của Trương Tuyết Chi quả thực đã làm Bắc Minh Hạo nổi giận. Anh vốn dành cho cô, mua cho cô tất cả những thứ gì mà tất cả phụ nữ đều muốn. Anh muốn cô hiểu rằng cô cũng giống như tất cả những người phụ nữ khác, không có gì đặc biệt cả! Thế nhưng, cô lại từ chối! Cô làm cho Bắc Minh Hạo cảm thấy anh giống hệt như một tên ngốc! Bắc Minh Hạo hạ giọng: “Những thứ anh tặng thực sự làm em khó xử như vậy sao? Hay là em chỉ nhận tâm ý của Tiêu Chí Khiêm? Bởi vì anh ta là người thừa kế của tập đoàn Tiêu Thị? Bởi vì anh ta sẽ có tiền tài hơn anh?” Trương Tuyết Chi nhếch mép cười: “Bắc Minh Hạo, anh tự ti sao?” “Tự ti?” Bắc Minh Hạo bỗng nhiên cười lớn, đắc ý nói: “Nếu như em biết bộ dạng thực sự của Tiêu Chí Khiêm, em nhất định sẽ không nói như vậy.” Trương Tuyết Chi cắn chặt môi rồi tiến về phía trước, cô nhìn thẳng Bắc Minh Hạo nói: “E rằng những gì tôi biết sẽ còn nhiều hơn anh nghĩ.” Một Tiêu Chí Khiêm kiêu ngạo, một Tiêu Chí Khiêm cô đơn, một Tiêu Chí Khiêm hào nhoáng, không ai có thể thấy rõ điều đó hơn Trương Tuyết Chi. “Vậy sao?” Bắc Minh Hạo chau mày, rồi anh tiến gần đến ghé sát vào tai cô nói: “Anh lại càng lúc càng thấy hứng khởi, muốn xem khi em nhìn rõ bản chất của cậu ta rồi, lúc đó em có còn thản nhiên như bây giờ không?” Trương Tuyết Chi ngẫm nghĩ, so với những gì cô biết về Tiêu Chí Khiêm, thì cô còn hiểu người đàn ông đang đứng trước mặt cô lúc này hơn. Rốt cuộc anh còn biết được điều gì về Tiêu Chí Khiêm mà cô chưa rõ? Bắc Minh Hạo mỉm cười rồi nắm tay cô: “Nếu như em không thích đi mua sắm, vậy thì chỉ cần làm theo những gì anh thích là được rồi.” “Anh…” Trương Tuyết Chi bị động bị anh dẫn đi, cuối cùng bị lôi lên xe. Bắc Minh Hạo lái xe đi với tốc độ rất nhanh, anh lái xe ra khỏi thành phố và đi thẳng về phía biển. Có một bãi biển ở thành phố A, vào cuối thu thì chỗ này không đông người mà chỉ có một vài cặp đôi đi dạo trên cát. Bắc Minh Hạo đút hai tay vào túi áo, anh đứng hướng mặt về phía biển lớn rồi nhắm mắt lại mặc cho những cơn gió biển thổi làm tóc anh rối tung. Trương Tuyết Chi im lặng ngồi bên cạnh, hai người không ai nói gì mà chỉ nghe thấy tiếng gió biển thổi từ ngoài xa vào đất liền. Những lúc như thế này không có nhiều, yên lặng, bình yên, không có lợi dụng hay không có tâm kế gì. Tuyết Chi cũng tự nhiên thả lỏng người mình. Cô quay người lại liếc nhìn Bắc Minh Hạo, anh cũng vậy, cũng đang rất thư giãn. Bỗng nhận ra ánh mắt của mình đang hướng đến Bắc Minh Hạo, Trương Tuyết Chi liền lập tức nhắc nhở bản thân không được tiếp tục nhìn nữa. Màn đêm dần dần buông xuống, người đi lại trên bãi biển cũng ít dần, gió của buổi đêm cũng mang hơi biển nên có chút lạnh. Thấy một ngày bình yên trôi qua, Tuyết Chi cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, người đàn ông bên cạnh bỗng lên tiếng: “Khi còn nhỏ, ba lúc nào cũng đưa anh đến biển… Những lúc buồn bực anh cũng thường đến đây, nghe gió thổi làm tan biến đi mọi phiền não.” Đây là lần đầu tiên Tuyết Chi nghe thấy Bắc Minh Hạo nhắc đến cha của anh ta. Bỗng anh mỉm cười quay lại nhìn cô: “Nếu thời gian có thể quay trở lại thì tốt biết mấy.” Trương Tuyết Chi mỉm cười, cô hướng tầm mắt ra xa rồi nói: “Nếu như cái giá phải đánh đổi là mạng sống thì sao?” Bắc Minh Hạo quay ra nhìn cô chằm chằm, trông nụ cười của cô thật trống rỗng và khó đoán. Anh quả thực đã sai, một ngày là không đủ để cho anh có thể hiểu về người phụ nữ này. Bí ẩn về con người cô cứ như được bao bọc trong một cái kén, anh càng muốn đến gần để tìm hiểu thì lại càng bị ngăn lại. “Em đúng là một nàng tiên…” Bắc Minh Hạo than vãn, rồi anh kéo cô lại phía mình giữ khuôn mặt Trương Tuyết Chi bằng cả hai tay rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô mà không báo trước.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302 Chương 303 Chương 304 Chương 305 Chương 306 Chương 307 Chương 308 Chương 309 Chương 310 Chương 311 Chương 313 Chương 314 Chương 315 Chương 316 Chương 317 Chương 318 Chương 319 Chương 320 Chương 321 Chương 322 Chương 323 Chương 324 Chương 325 Chương 326 Chương 327 Chương 328 Chương 329 Chương 330 Chương 331 Chương 332
Chương sau