“Chỉ cần một lý do thôi.” Tiêu Chí Khiêm nhìn cô chăm chú, thấp giọng
nỉ non, ánh mắt hơi nóng rực, anh nâng gò má của cô lên, yêu thích
không muốn buông tay, trong lòng lại nghĩ, cúi đầu muốn hôn cô.
Tuyết Chi đã phòng bị từ sớm, cô đưa tay giữ lấy gương mặt tuấn tú
của người kia, tiếp tục đề tài vừa rồi, kiên nhẫn giải thích: “Tiêu Chí
Khiêm, em không muốn áp đặt suy nghĩ của em cho anh. Thật ra chỉ cần anh
cảm thấy thoải mái vui vẻ là được rồi. Tài sản Tiêu thị gì đó, người
nào muốn cướp thì cứ cướp đi.”
Những ngày qua, người ta đưa tin làm cho Tuyết Chi rất buồn rầu, từ
lớn đến nhỏ đều là Bắc Minh Hạo, ngay cả Vy Hiên cũng gọi điện thoại
tới, nói mình muốn phỏng vấn Bắc Minh Hạo. Cô ấy nói, giờ Bắc Minh Hạo
đang là người nổi tiếng, được ưu ái.
Tuyết Chi lười giải thích, nghĩ đến Tiêu Chí Khiêm bị vứt ở một bên,
trong lòng cô lại như có mèo cào, ngứa ngáy không thoải mái. Nhưng mà cô
không phục, trong lòng cô biết rõ, để được ngày hôm nay, Tiêu Chí Khiêm
làm tất cả cũng chỉ là vì cô.
“Có em là đủ rồi.” Giọng nói của anh càng trầm thấp, không hôn được
cô, anh lại tiến đến gần cổ của cô, mũi hấp háy, ngửi hương thơm mê
người của cô.
Hơi thở ấm áp của anh phảng qua, làn da nhạy cảm bỗng phủ lên màu đỏ,
Tuyết Chi lùi về sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-quay-ve-bu-dap-cho-anh/2559219/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.