Cô nói, cô muốn gặp anh…
Trước mắt lập tức đều là dáng vẻ xinh đẹp của cô, Ngọc Kiều nhìn anh
với vẻ khinh bỉ..Tiêu Chí Khiêm phút chốc đứng lên, quay người đi nhanh
ra bên ngoài.
“Cậu chủ, cậu đi đâu vậy?” Thím Trương vội vàng kéo anh lại.
“Chuẩn bị xe.” Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm rất khẩn cấp, chứa đầy sự vui mừng không thể che giấu.
Thím Trương nhìn vào mắt anh, lập tực hiểu ra liền “A!” một tiếng,
cười nói: “Là đi gặp cô Trương?” Tiêu Chí Khiêm không nói lời nào, nhưng
dáng vẻ vui mừng này cũng đã cho bà biết đáp án, thím Trương cười tủm
tỉm nói: “Được được được, bây giờ liền kêu tài xế chở cậu đi gặp cô
Trương.”
Lúc này, Tuyết Chi phiền muộn bước ra khỏi cục cảnh sát, kết quả cô
cũng đoán trước được, chỉ là ghi một ít giấy tờ, khả năng bắt được tên
trộm lấy điện thoại là rất thấp. Cô vẫn ôm chút hy vọng nhỏ bé đi báo
cáo cảnh sát là bởi vì chiếc điện thoại đó do Tiêu Chí Khiêm cho cô, nên
cô cực kì yêu thích nó.
Cô cảm thấy rất khó chịu, cứ tự trách mình đã quá bất cẩn, đây là món
quà đầu tiên Tiêu Chí Khiêm tặng, cô thật sự không biết phải nói với
anh như thế nào.
Chạy vào nơi mà Tiêu Chí Khiêm muốn đến, nhìn quanh bốn phía đều là
những ngôi nhà đã bị phá bỏ, người dân đều đã dời đi nơi khác, từ “Phá
hủy” được viết trên bức tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-quay-ve-bu-dap-cho-anh/2559191/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.