“Nào, Tiêu Chí Khiêm, chúng ta đến nói chuyện.” Tuyết Chi mỉm cười kéo anh ngồi xuống ghế sô pha, Tiêu Chí Khiêm muốn ngồi bên cạnh cô nhưng bị cô cứng rắn đuổi ra phía đối diện.
Tuyết Chi luôn mỉm cười, nụ cười của cô có thể so sánh với bông hoa đang nở rộ, lúc nào mắt phượng cũng tản ra sự mê hoặc, cô liếc qua anh: “Lần này anh khiến em phải chịu cảnh bị xoay vòng vòng, nên giải quyết
thế nào đây?”
Mắt của Tiêu Chí Khiêm hơi khép lại, đôi môi hé mở, giống như muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích như nào. Những quá khứ đen tối khủng khiếp đó, anh không muốn cô biết.
“Hừm, nguyện tin tưởng một người mà anh ghét cũng không nguyện tin em, thậm chí ngay cả một câu giải thích của em cũng không nghe, Tiêu Chí Khiêm cậu chủ Tiêu, anh đã trưởng thành chưa thế!” Tuyết Chi cười rất
đẹp, nhưng lời lẽ nói ra lại rất sắc bén.
Môi của Tiêu Chí Khiêm hơi nhếch lên, đối diện với Tuyết Chi lúc này thì có trăm cái miệng cũng không lại. Ngược lại không bằng, yên tĩnh tậnhưởng cô như một con hổ con đang ra oai, cũng là một loại hưởng thụ. Anh điều chỉnh tư thế ngồi, một tay chống cằm, mắt cũng không thèm chớp cứ chăm chú nhìn cô như vậy.
Tuyết Chi buồn bực lâu như vậy, lúc này cô sẽ nó không nhanh không chậm: “Em gọi điện thì anh không nghe, đi Sơn Đông tìm anh anh lại khôngthấy, cuối cùng em vì anh đến làm việc ở tập đoàn nhà họ Tiêu, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-quay-ve-bu-dap-cho-anh/2559158/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.