Tuyết Chi trong lòng rung động , quay người lại ôm lấy anh: “Tiêu Chí Khiêm, em thật may mắn khi đã quay trở về!”
Anh thấp giọng cười: “Từ nay về sau anh sẽ không cho em đi đâu nữa.”
Cô khẽ gật đầu nhưng đầu có hơi chút choáng váng. Rượu vang bình thường thường có tác dụng chậm. Đặc biệt đối với một người tửu lượng kém như Tuyết Chi, chỉ sau một vài ngụm toàn bộ cơ thể liền không còn một chút sức lực nào.
Cô đưa tay ra, nói một cách uể oải: “Tiêu Chí Khiêm, ôm em về phòng.”
Tiêu Chí Khiêm nghe lời, ôm cô đi về phòng. Cả người Tuyết Chi đều dựa vào anh, đầu để trong ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông này, đôi tay nhỏ bé vẽ vòng trước ngực.
“Tiêu Chí Khiêm, đứa trẻ đó không phải là con của chúng ta. Em vừa hạnh phúc nhưng cũng có chút thất vọng.” Cô thì thào nói: “Em hạnh phúc bởi con của anh không phải do người phụ nữ khác sinh ra, nhưng cũng rất thất vọng bởi em thực sự muốn có một đứa con.” Kể từ khi Chu Nại Diêu rời đi, hôm nay nhờ có rượu mà cô mới nói ra những lời bấy lâu nay vẫn giữ ở trong lòng với anh.
Tiêu Chí Khiêm hạ ánh mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô. Đôi mắt ửng hồng của cô vô cùng quyến rũ. Mắt anh ngày càng tối, giọng cũng trở nên khàn khàn: “Nếu em muốn có con, anh sẽ cho em.”
Cô hờn dỗi một tiếng: “Đồ ngốc, nào có dễ như vậy.”
Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-quay-ve-bu-dap-cho-anh/2558700/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.