“Ở đây là được rồi.” Anh ta đứng trước ngọn núi đá giả rồi nở nụ cười rất xán lạn.
Tuyết Chi chụp hai tấm cho anh ta: “Xong rồi.”
“Cảm ơn.” Người đàn ông nhận lấy sau đó mỉm cười hỏi: “Xin hỏi cô đây, cô có thể chụp chung với tôi một tấm được không?”
“Ưm.” Tuyết Chi khựng lại một chút, nhưng sau đó cô liền nhanh chóng đáp ứng một cách sảng khoái: “Không vấn đề gì.”
Thái độ của anh ta rất chân thành, nụ cười lại trông rất tròn đầy sạch sẽ, hành vi cũng rất lịch sự, vừa nhìn thì biết là một người tới đây chơi một mình. Tuyết Chi không hề có phản cảm với người đàn ông lạ mặt này, cô chỉ nghĩ chụp một tấm ảnh chung để làm chứng cho chuyến đi của anh ta cũng chẳng phải chuyện gì quá đáng mà thôi.
Tiêu Chí Khiêm đem nước trở về, nhìn thấy một người đàn ông vừa rời khỏi từ bên cạnh Tuyết Chi, anh liền cau mày, sau đó anh sải bước đi tới và nhìn chằm chằm vào bóng ảnh thong thả của người đàn ông kia: “Là ai vậy?”
Tuyết Chi nhận lấy nước trong tay anh rồi thành thật nói: “Không biết, anh ta chỉ nhờ em chụp ảnh giùm mà thôi.”
Hàng lông mày của Tiêu Chí Khiêm vẫn đang cau lại dữ dội, từ đầu đến cuối anh đều luôn cảnh giác với những nguy hiểm tiềm ẩn. Tuyết Chi nhìn thấy vậy thì liền mỉm cười đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve anh: “ôi, đừng có căng thẳng như vậy mà, chỉ là một người qua đường thôi.”
Tiêu Chí Khiêm từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-quay-ve-bu-dap-cho-anh/2558678/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.