Sau khi ăn cơm trưa, Nghê Thư đến đây, tỉ mỉ kiểm tra sức khỏe của Tuyết Chi, lại trò chuyện với cô. Cô ta biết chuyện Ngọc Diệp mất tích, cũng rất lo lắng cho cô nhóc kia, nhưng cô ta là thần y của Hồng Môn, nói về việc tìm người, cô ta giống với Tuyết Chi, cũng không giúp được gì. Nghê Thư trở về quán bar, Tuyết Chi ở một mình thật sự rất nhàm chán, quay về phòng gọi điện thoại cho Vy Hiên.
“Bà Tiêu của tôi ơi, cậu không sợ nổi mốc à, lúc này nên ra ngoài phơi nắng mới phải?” Vy Hiên vừa lướt mạng vừa nói chuyện điện thoại với cô.
Tuyết Chi nằm sấp trên giường, kề sát điện thoại bên tai: “Gần đây bầu không khí quá căng thẳng, mình vẫn nên yên lặng ở trong nhà thì tốt hơn, tránh lại tăng thêm phiền phức cho Tiêu Chí Khiêm. Anh ấy đã đủ bận rộn rồi, còn phải phân tâm chăm sóc mình, mình áy náy lắm.”
“Này, vụ nổ ở đường Huyền Bắc có liên quan gì đến ngài Tiêu nhà cậu không?” Vy Hiên lại phát bệnh nghề nghiệp, hai ba câu đã bắt đầu đào tin tức.
Tuyết Chi bĩu môi: “Chị phóng viên à, đừng mong đào được tin tức từ chỗ mình, mình không thể trả lời đâu.”
Vy Hiên bật cười, cái này có khác gì chính miệng thừa nhận đâu chứ? Nhưng đương nhiên cô ấy sẽ không thật sự đăng chuyện này lên, dù cô ấy thích công việc của mình, nhưng cũng không đến mức đạp lên vai bạn bè để leo lên.
Cô rất quý trọng người bạn Tuyết Chi này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-quay-ve-bu-dap-cho-anh/2558650/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.