Chương trước
Chương sau
Đôi lông mày thanh tú của Tuyết Chi càng nhíu chặt lại, chẳng qua chỉ hai ngày mà thôi, mặc dù cô không biết làm như thế nào, nhưng cô cũng hiểu rõ, người đàn ông này vẫn chưa từng nói dối cô. Có lẽ là người có thực lực mạnh mẽ đều khinh thường.

Nhưng đây cũng chỉ là hiện tượng tự nhiên mà thôi, Tuyết Chi ngược lại không cảm thấy đáng sợ như thế nào cả.

Tuyệt đưa cô về phòng, anh ta đứng ngoài cổng, rất nghiêm túc mà nhìn cô: “Tôi không muốn cô chết.”

Tuyết Chi trợn mắt: “Yên tâm, tôi còn luyến tiếc mạng sống của mình hơn anh.”

Ánh mắt của anh ta chưa từng có sự cố chấp và thận trọng như thế, anh ta nhìn cô, nói từng câu từng chữ: “Ở yên chỗ này, đừng ra ngoài, tôi sẽ quay trở lại rất nhanh.”

Nói xong, anh ta xoay người vội vàng rời đi.

Tuyệt xuyên qua con đường dài ngoằn, bước chân của anh ta rất nhanh, giống như đang chạy đua với thời gian vậy.

Sáng sớm, anh ta cảm giác được độ ẩm trong không khí không được cân bằng, hiện giờ, thời tiết thay đổi cực nhanh, vượt ra khỏi dự tính của anh ta. Trận sấm chớp mưa bão này có khả năng sẽ vượt qua hai ngày trước, đó cũng là hai đêm anh ta có ấn tượng nhất kể từ khi anh ta đến hòn đảo này…

Tuyết Chi hoài nghi nhìn bóng dáng của anh ta, quay đầu liếc mắt thì đã thấy chân trời biến thành một màu đỏ rực, đôi mắt phượng lộ ra một tia sắc bén.

Có thể làm cho anh ta khẩn trương như vậy, cơ hội để dụ quân địch mắc bẫy không nhiều, đây cũng là lúc mà anh ta dễ dàng buông lỏng cảnh giác nhất!

Cô đi vào trong phòng, một vật màu bạc ở trên xe đẩy vẫn còn chưa kịp thu dọn.

Cô cầm con dao ở trong mâm, trên thân dao phản chiếu hình ảnh vẻ mặt đang đấu tranh của cô, nhưng cuối cùng vẫn là suy nghĩ muốn vượt qua tất cả để chạy thoát!

Rất nhanh, Tuyệt quay trở lại, trong tay cầm thêm một áo khoác màu đỏ.

Hai tay của Tuyết Chi để ở sau lưng, nhíu chặt mày nhìn anh ta.

“Ở lại đây có thể sẽ rất lạnh.” Anh ta đi tới, choàng chiếc áo khoác trên người cô: “Cô vừa mới khỏi bệnh, không thể chịu lạnh.” Anh ta nói rất tự nhiên, không có một dấu vết lấy lòng nào.

Tuyết Chi nhìn chằm chằm anh ta, trong tay bắt đầu thấm một tầng mồ hôi, nhưng cô vẫn nắm chặt con dao ở trong tay.

Tuyệt mặc áo khoác giúp cô xong, muốn dắt lấy tay của cô: “Chúng ta phải rời khỏi đây.”

Tuyết Chi lùi lại phía sau một bước, tránh khỏi tay của anh ta, cảnh giác đi ra ngoài trước, giấu con dao ở trong áo khoác, càng nắm càng chặt.

Mặc dù không cô chắc chắn làm như vậy có đúng hay không, nhưng trong lòng cô từ đầu đến cuối vẫn có một giọng nói đang thúc giục cô.

Cô muốn nhanh chóng rời khỏi, cô muốn trở về bên cạnh Tiêu Chí Khiêm!

Tuyệt mang Tuyết Chi đi xuyên qua lối đi hình tròn, lúc này, trời ở bên ngoài đã hoàn toàn nhiễm một màu đỏ rực, ở phía chân trời mơ hồ hiện ra một loại ánh sáng vô cùng trắng, thỉnh thoảng sẽ có một vài tia chớp đánh xuống.

Mặt biển sóng to gió lớn, thủy triều ùn ùn đập lên bờ, nước biển càng dâng cao, thậm chí bao phủ cả bãi cát, sắp bao phủ cả cửa lớn của lối thoát. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy âm thanh va chạm của cánh cửa, giống như một con quái thú đang dùng móng vuốt của mình để ra sức cào nát.



Tuyết Chi rùng mình, quay đầu nhìn về phía cửa, chỗ khe cửa đã bắt đầu có nước lọt vào, tuy không nhiều, nhưng dựa vào tốc độ của thủy triều dâng lên mà nói thì không lâu nữa sẽ bao phủ cả nơi này! Hiện giờ, cô cũng hiểu rõ, vì sao lối đi này lại được xây dựng theo lối đi hình tròn khép kín, không có góc nhọn thì sẽ giảm bớt rất nhiều lực cản, có lẽ là để đối phó với tình huống đột phát như vậy!

“Đừng sợ, nước biển không vào được đâu.” Tuyệt nói rất chắc chắn, kéo lấy tay cô, nhanh chóng đi về phía pháo đài đá.

Tuyết Chi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm sườn mặt của anh ta, xem phản ứng của anh ta thì loại tình huống này không phải là lần đầu tiên xảy ra, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh ta có chút căng thẳng.

Tuyệt kéo lấy tay cô, không kìm lòng được mà nắm chặt hơn, cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay của cô, có lẽ sẽ giảm được sự căng thẳng này. Anh ta biết phòng ngự ở đây rất mạnh, gần như trăm phần trăm, cũng không sợ hãi bất kì thiên tai ác liệt như thế nào, nhưng lần này, anh ta lại bắt đầu lo lắng, lần đầu tiên được nếm trải mùi vị của sự căng thẳng.

Bên ngoài bắt đầu sấm sét vang dội, trên bầu trời xuất hiện muôn vàn màu sắc, rực rỡ lộng lẫy, có vài tia chớp từ trên bầu trời đánh xuống, mấy cây đại thụ trong rừng đột nhiên bị đánh đổ, bị thiêu rụi đến cháy đen. Sấm chớp càng ngày càng nhiều hơn, không ngừng đánh vào chỗ bãi biển, phát ra từng tiếng “đùng đùng” đáng sợ. Năng lượng của mưa bão rất lớn, chỉ trong vài nghìn giây ngắn ngủi mà đã đánh với điện năng mạnh vô cùng, có lẽ là ở mức hàng tỷ hoặc hàng trăm tỷ công suất điện, nhiệt độ có thể lên đến hai mươi nghìn độ C! Độ phá vỡ lớn như thế nào, cùng có thể tưởng tượng ra được.

Trong thời gian mười mấy giây ngắn ngủi, trời đất như quay cuồng, trên bầu trời nhuộm một màu đem ngòm, tạo thành một trận sấm sét to lớn! Sấm sét đánh về phía mặt biển, đường kính cũng càng ngày càng lớn, đủ để bao trùm cả một hòn đảo. Giữa trung tâm của sấm sét xuất hiện vô số lốc xoáy, đem tất cả cây cối trong rừng nhổ đến tận gốc.

Nhìn từ phía dưới, những đám mây hình tròn cũng sắp vươn đến trên mặt đất rồi! Tiếng sấm vang dội, rung động cả một vùng đất, tia chớp đánh xuống từ trung tâm của sấm sét, hận không thể hủy diệt toàn bộ sinh vật ở trên hòn đảo!

Phía trên của lối đi, tia chớp liên tục đánh tới, phát ra âm thanh gần như làm cho người ta khiếp đảm. Toàn thân Tuyết Chi cứng đờ, chợt quay đầu lại, nhìn về phía đỉnh liều đằng xa xa đã cháy đen ngòm.

“Đừng nhìn, đi với tôi.” Tuyệt gia tăng bước chân, nói: “Cả tòa nhà được trang bị thiết bị chống sét, ở đây rất nhanh sẽ được an toàn.”

Hai người cuối cùng cũng đi đến trước cánh cửa lớn màu đen, sau khi để Tuyết Chi vào trước, Tuyệt mới quay đầu lại ấn nút ở trên vách tường, cửa gỗ lập tức nặng nề đóng lại, ngăn lại tất cả những tia sấm chớp ở bên ngoài.

Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở của đối phương.

Con dao ở trong tay Tuyết Chi vẫn nắm chặt từ đầu đến cuối, nhìn chằm chằm thân ảnh đang quay lưng lại với mình, cô khẽ cắn răng, tư tưởng đang đấu tranh dữ dội.

Giết anh ta! Đây là một cơ hội tốt!

Tuyết Chi nắm chặt con dao, tay cầm con dao bị mồ hôi thấm ướt nhớp nháp. Chỉ cần giết được anh ta, cô có thể nghĩ cách mà thoát ra khỏi hòn đảo này!

Anh ta không hề phòng bị mà đưa lưng về phía cô, vốn không nghĩ đến cô sẽ ra tay, cho nên, bây giờ chỉ cần cô lấy dũng khí mà đâm xuống một nhát…

Đang lúc Tuyết Chi cắn răng hạ quyết tâm thì Tuyệt đột nhiên quay đầu lại, cô giật mình, vội vàng bình tĩnh lại, nắm chặt con dao giấu ở sau lưng.

“Có phải là hơi sợ không?” Anh ta khẽ cong môi cười, ánh mắt ấm áp, không có chút phát hiện nào là cô muốn giết anh ta.

Tuyết Chi rũ mắt, không muốn để cho anh ta nhìn thấy sự hoảng loạn ở trong mắt của mình.

“Sấm chớp ở đây sẽ không lâu đâu, chỉ diễn ra trong mấy tiếng thôi.” Anh ta khẽ nói, giọng nói nhỏ nhẹ trầm thấp, có ý muốn trấn an cô. Anh ta vừa tiến lên một bước, thì Tuyết Chi đã cảnh giác lùi lại sau, anh ta ngừng lại, trong ánh mắt lộ ra sự cô đơn, nhưng rất nhanh đã biến mất không dấu vết, cười trầm thấp nhìn cô: “Tôi đi pha cafe.”

Anh ta đi vào đại sảnh, lại ấn nút ở trên vách tường, vách tường chuyển động, hiện ra một phòng bếp.

Tuyết Chi nheo mắt nhìn chằm chằm động tác của anh ta, lặng lẽ đi theo.

Tuyệt có đầy đủ bộ pha cafe, sau khi xoay tròn miếng giấy lọc, thì múc một thìa cafe bỏ vào, nghiền nát một chút, sau đó bỏ vào trong thiết bị lọc.

Mỗi một động tác của anh ta đều thành thạo lại ưu nhã, nhìn bóng lưng anh ta càng tràn đầy mị lực.



Tuyết Chi đi từng bước nhỏ đến gần, rút con dao ra từ từ, mũi dao hướng xuống, rồi giơ lên, nhắm ngay lưng của anh ta, từng bước lại gần…

“Đây là lần đầu tiên tôi pha cafe cho người khác.”

Lúc này, anh ta đột nhiên mở miệng, Tuyết Chi bị dọa sợ, cứng đờ tại chỗ không dám động đậy, thậm chí đến cả con dao cũng quên cất đi.

Anh ta không quay đầu lại, đem nước nóng đổ vào trong ấm nước, lại lấy bình nước đổ vào trong thiết bị lọc, lại lần nữa đổ vào trong bình nước. Toàn bộ quá trình, dụng cụ bốc hơi nóng, nước nóng cũng đã xuống đến độ ấm vừa phải. Sau đó lại đổ nước ấm vào trong cafe, nước chảy từ từ, giọt nước như chảy vào trong lòng anh ta, nhẹ nhàng, rồi lại biến mất lúc nào không hay.

Tuyết Chi định đâm ở sau lưng anh ta, cả thân thể cũng run nhè nhẹ, ánh mắt càng thêm hoảng loạn.

Thân ảnh trước mắt, có phần tương tự với Tiêu Chí Khiêm, giống như bị sự cô đơn ràng buộc, yếu ớt làm cho người ta đau lòng… Nhưng, cô biết, anh ta không phải là Tiêu Chí Khiêm mà cô biết! Lúc này đây, Tiêu Chí Khiêm đang đợi cô ở thành phố A, cô không thể do dự, không thể lùi bước được.

“Tôi thích pha cafe, nhưng không thích hương vị của cafe, đắng chát, khổ sở…” Mỗi động tác của anh ta vẫn ưu nhã như cũ, gọn gàng ngăn nắp, trong giọng nói ôn nhu, nhiều thêm mấy phần ý cười: “Chẳng qua, mùi vị lần này, sẽ ngon hơn rất nhiều.”

Anh ta cười trầm thấp, tiến vào bước pha chế lần thứ hai.

Cả trái tim của Tuyết Chi bị căng thẳng bao phủ, răng cắn đã rất đau, cô thận trọng cảnh cáo chính mình, cơ hội, chỉ có một lần này thôi.

Cô nhắm chặt đôi mắt phượng, bỗng chốc trợn lớn, không chần chờ nữa, con dao trong tay từ từ đâm xuống…

Một tiếng “rẹttt”, là âm thanh của con dao không đâm hết vào trong cơ thể.

Hô hấp của Tuyết Chi trở nên dồn dập, ánh mắt cũng vì kinh hãi cực độ mà trở nên hoảng loạn, tầm mắt từ trên gương mặt đang cười của anh ta, chậm rãi rơi xuống con dao đang cắm trên bả vai của anh ta.

Cả con dao cũng không đâm hết vào, máu theo vết thương chảy xuống, một màu đỏ chói mắt.

Anh ta thậm chí còn không nhìn, cười mỉm bưng ly cafe đã pha xong đưa cho cô: “Cho cô.”

Tuyết Chi lảo đảo lùi về sau hai bước, ánh mắt giống như nhìn thấy một sinh vật lạ, đôi mắt phượng trở nên hoảng loạn.

Anh ta chậm rãi tiến lên, cười vô cùng yêu nghiệt, ánh mắt càng thêm ấm áp: “Vì sao phải làm việc mà bản thân mình chịu không được như vậy?”

Tuyết Chi không ngừng lui về sau, bị màu đỏ của máu làm cho khiếp sợ, giết người, so với trong tưởng tượng của cô càng khó có thể chịu đựng nỗi.

Tuyệt đem ly cafe từ từ để trên bàn, khẽ nói: “Lạnh rồi, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, càng đắng, càng chát hơn.”

Ánh mắt anh ta đối diện với đôi mắt phượng đang trừng to của Tuyết Chi, nhìn thấy được màu sắc đỏ như máu ở trong đôi mắt ấy, cùng với lúc hoảng sợ khó có thể giấu được, anh ta nhàn nhạt thu hồi ánh mắt yêu dã của mình.

Đưa tay lên, rút con dao ở trên bả vai ra, thoáng chốc, máu tuôn ra ngoài, bắn đến chiếc áo khoác màu đỏ trên người cô, rất nhanh, hòa cùng một màu với chiếc áo khoác của cô.

Hình ảnh trước mắt quá kinh khủng, Tuyết Chi cũng không biết là do sự hoảng loạn trong lòng ảnh hưởng, hay là sự bất an giấu ở trong lòng chiếm nhiều hơn, cô không cách nào bình tĩnh lại, một tay đem ly cafe anh ta vừa mới đưa hất ở trên đất, ly cafe tinh xảo trong chốc lát bị vỡ vụn, cafe bắn tung tóe trên mặt đất, trong không khí nhất thời tràn đầy hương vị của cafe.

Tuyệt rũ ánh mắt thê ai buồn bã xuống, đây là ly cafe đầu tiên anh ta nhọc lòng nhất, anh ta chỉ muốn cho cô nếm thử ly cafe anh ta pha mà thôi….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.