Đôi lông mày thanh tú của Tuyết Chi càng nhíu chặt lại, chẳng qua chỉ hai ngày mà thôi, mặc dù cô không biết làm như thế nào, nhưng cô cũng hiểu rõ, người đàn ông này vẫn chưa từng nói dối cô. Có lẽ là người có thực lực mạnh mẽ đều khinh thường.
Nhưng đây cũng chỉ là hiện tượng tự nhiên mà thôi, Tuyết Chi ngược lại không cảm thấy đáng sợ như thế nào cả.
Tuyệt đưa cô về phòng, anh ta đứng ngoài cổng, rất nghiêm túc mà nhìn cô: “Tôi không muốn cô chết.”
Tuyết Chi trợn mắt: “Yên tâm, tôi còn luyến tiếc mạng sống của mình hơn anh.”
Ánh mắt của anh ta chưa từng có sự cố chấp và thận trọng như thế, anh ta nhìn cô, nói từng câu từng chữ: “Ở yên chỗ này, đừng ra ngoài, tôi sẽ quay trở lại rất nhanh.”
Nói xong, anh ta xoay người vội vàng rời đi.
Tuyệt xuyên qua con đường dài ngoằn, bước chân của anh ta rất nhanh, giống như đang chạy đua với thời gian vậy.
Sáng sớm, anh ta cảm giác được độ ẩm trong không khí không được cân bằng, hiện giờ, thời tiết thay đổi cực nhanh, vượt ra khỏi dự tính của anh ta. Trận sấm chớp mưa bão này có khả năng sẽ vượt qua hai ngày trước, đó cũng là hai đêm anh ta có ấn tượng nhất kể từ khi anh ta đến hòn đảo này…
Tuyết Chi hoài nghi nhìn bóng dáng của anh ta, quay đầu liếc mắt thì đã thấy chân trời biến thành một màu đỏ rực, đôi mắt phượng lộ ra một tia sắc bén.
Có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-quay-ve-bu-dap-cho-anh/2558637/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.