Tuyết Chi ngẩng đầu nhìn vào họng súng tối om kia, không biết tại sao cô lại cảm thấy không hề sợ hãi.
Nếu như viên đạn kia nhất định phải dính máu mới được, vậy là cô thì có là gì?
Cuộc sống của một đời người, chung quy cũng về với cát bụi, cô có thể cùng Tiêu Chí Khiêm có nhiều hồi ức như vậy, rất đáng giá, cô không còn oán hận gì nữa.
“Những thứ tôi cần chỉ là một viên đạn này.” Tiêu Tuyệt mỉm cười, ánh mắt dần thay đổi nhìn thẳng vào mặt Tiêu Chí Khiêm, khiêu khích nhếch miệng, giống như nói cho đối phương biết, người thắng cuối cùng là anh ta.
Trong mắt Tiêu Chí Khiêm bắt đầu lan ra vài đường tơ máu, che đi đôi mắt trong veo ban đầu.
“Tiêu Chí Khiêm!”
Tuyết Chi đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói thanh thúy dịu dàng giống như một làn gió xuân, vang thật lâu bên tai anh.
Cô nói: “Anh biết chuyện xưa của em, cũng biết vì sao em lại đến, cho dù người kia có phải anh hay không em cũng không hối hận vì em đã tìm được anh.”
Tiêu Tuyệt không quay đầu, khẩu súng cầm trên tay dường như rung lên mấy lần.
Anh ta cười, nụ cười xinh đẹp sâu xa khó hiểu.
Đều lúc này, cô vẫn dư sức làm tổn thương anh ta, biết cách nào hiệu quả nhất, biết dùng cách nào để cho anh ta đau đến ngạt thở.
Trương Tuyết Chi, em ỷ vào vào việc tôi thích em nên muốn làm gì thì làm, hết lần này đến lần khác tôi đều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-quay-ve-bu-dap-cho-anh/2558574/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.