Động tác Tiêu Chí Khiêm ngừng lại, nhìn chằm chằm cô, không ngừng lắc đầu: “Không… Không…”
Thứ bên eo quấn lấy chặt hơn.
Sau đó lại một dây leo khác bò lên ngực của cô.
Không khí trong phổi nhanh chóng bị ép sạch, nơi đó giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, Tuyết Chi chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, máu tươi từ từ chảy ra từ khóe miệng, sau đó là nước mắt, lỗ tai…
“Không!” Tiêu Chí Khiêm ném móc sắt xuống, ngay lúc cô thả tay ra thì bắt được cổ tay cô: “Tuyết Chi, đừng, đừng mà…”
Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng, thờ ơ, bị thay thế bởi sự hoảng loạn, giọng của anh run rẩy, giữ chặt lấy cô trong tuyệt vọng.
Tuyết Chi há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng không thở nổi, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được, chỉ nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu trong ánh mắt xót xa.
Buông tay đi, Tiêu Chí Khiêm.
Buông tay…
Xuyên qua cặp mắt kia, Tiêu Chí Khiêm đọc hiểu được, cũng hoảng loạn, tay nắm càng chặt hơn: “Tuyết Chi, đừng tàn nhẫn như vậy, em đã hứa với anh rồi mà!”
Lúc anh ngã xuống, xúc tua của Cỏ Nam Cực từ bốn phía xung quanh giống như những con thú hung mãnh ngửi thấy được mùi máu tươi, giương nanh mua vuốt lao về phía anh, quấn chặt lấy hai chân, hai tay anh rồi kéo về phía góc sáng sủa. Nhưng anh vẫn kiên trì nắm chặt, ánh mắt cầu xin, không muốn buông cô ra, lẽ nào cô không biết sao? Cái mà cô từ bỏ không phải là sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-quay-ve-bu-dap-cho-anh/2558570/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.