Tuyết Chi nghiêng đầu híp mắt, có một loại mê hoặc lòng người trong đó.
Ít nhất anh đã bị mê hoặc.
”Anh thật sự không nhớ ra được ư?”
Tiêu Chí Khiêm không chớp mắt nhìn cô, chậm rãi lắc đầu, về chuyện quá khứ gì đó chỉ là một vùng trống rỗng, nhưng lại thấy vô cùng rối rắm.
Tại sao…lúc ở cạnh cô, đều cảm thấy quen thuộc như vậy.
Giống như cách một đời.
Tuyết Chi cười nhẹ, giơ tay kéo lấy cánh tay Tiêu Chí Khiêm, nâng đầu đặt lên vai anh: ”Bây giờ, nếu em muốn nói cho anh, anh phải chăm chú nghe đấy nhé.”
Tiêu Chí Khiêm cúi đầu nhìn cô, không chút do dự gật đầu.
Trương Thịnh Hải ở ngoài đợi một lúc lâu cũng chưa thấy chị mình ra, cậu càng nghĩ càng thấy không ổn, đây rõ ràng là trắng trợn đi gặp người đàn ông khác, nếu bị anh rể phát hiện ra, người chết không phải chị ấy mà là cậu đó!
Cậu nghiến răng dậm chân bước vào trong quán trà.
Đảo một vòng, cuối cùng cũng thấy chị của mình, lại còn đang dựa đầu lên vai người đàn ông lạ!
Trương Thịnh Hải bốc hỏa xông đến!
Chị…chị quá đáng quá rồi!
Cậu bước vài bước đi qua, tay vừa giơ lên định kéo Tuyết Chi ra, cổ tay đã bị người khác vặn lại, lực mạnh đến nỗi tưởng như muốn bẻ gãy tay cậu.
Trương Thịnh Hải đau đến mức kêu lên một tiếng, Tuyết Chi ngẩng đầu: ”Tiểu Hải?”
“Chị, chị…” Lúc Trương Thịnh Hải nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm, đôi mắt lập tức trợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-quay-ve-bu-dap-cho-anh/2558535/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.