Một lúc lâu sau, giống như trôi qua cả một thế kỷ, tiếng bước chân lại tiếp tục.
“Ngày mai, tôi sẽ đến công ty của ông ta.”
Tiếng cánh cửa đóng sầm lại, cả tòa nhà đều rung động theo.
Tập Lăng Vũ đã đồng ý, nhưng khuôn mặt Vy Hiên lại không thấy vui vẻ chút nào.
Buổi chiều quang đãng, ánh nắng tưới sáng, ánh mắt của cô lại khó chịu…
Trên lầu, một người đàn ông cô đơn đứng dựa vào cánh cửa, đầu cúi xuống, hai vai gục xuống yếu ớt.
Giống như một con rối bị rút hết sự sống.
Lại là chủ nhật, Tuyết Chi hẹn Vy Hiên đi xem phim.
Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài trời mưa nhỏ, Tuyết Chi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài: “Ngay cả ông trời cũng không thể nhìn được, cũng muốn thay mình rơi nước mắt cho anh họ nha.”
Vy Hiên cười khẽ: “Anh Đình không phải rất tốt sao, hôm qua hôn lễ lãng mạn như vậy, khiến mình cũng muốn lập gia đình.”
Tuyết Chi nhìn cô: “Cậu đừng giả vờ ngu ngốc, cậu cũng không phải không biết tâm tư của anh họ mình, hôn lễ lãng mạn cái rắm. Người phụ nữ nằm bên cạnh không phải người trong lòng, có thể sao?”
Vy Hiên nhìn trời, cũng thở dài theo: ” Chị Mạn Tinh ưu tú như vậy, anh ấy nhất định sẽ thích, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.” Câu cuối, giống như đang thuyết phục Tuyết Chi, lại giống như an ủi chính mình, cô gật đầu: “Không sớm thì muộn.”
Tuyết Chi ngó ngó cô, đột nhiên hỏi: “Tiểu tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-quay-ve-bu-dap-cho-anh/2558497/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.