"Kỳ lạ ở đâu?" Lão Tề vội bước đến.
Việc hệ trọng liên quan đến tiền cược, Vũ Không và Chu tiên sinh cũng bước lại.
"Dường như không phải một loại rượu." Tô Nguyễn nói.
Không phải một loại rượu? Lại dám trộn rượu? Lão Tề tức giận đến mức trừng mắt với Trần Ngũ, lão ta không dặn hắn ta chơi lớn như thế!
Nếu Tô Nguyễn vì thế không đoán đúng, hại lão ta không thắng được trúc bài và bản sách lẻ thì lão ta không để yên cho Trần Ngũ đâu!
Trần Ngũ chột dạ cúi đầu: "Lúc rót rượu, không cẩn thận bị lộn vào."
Hắn ta đâu có cố ý, nhưng hắn ta lại càng khâm phục Tô Nguyễn hơn, không ngờ nàng có thể đoán được viện hai loại rượu bị lộn vào nhau.
Hắn ta vốn định chỉ cần Tô Nguyễn nói đúng tên một loại trong đó thì sẽ bảo nàng nói đúng rồi.
Thấy Tô Nguyễn lại ngửi tiếp, biểu hiện có phần xoắn xuýt thì Chu tiên sinh vốn đang căng thẳng lại bình tĩnh lại: "Nhóc con, nếu không được thì đừng cố."
Lão Tề liếc mắt nhìn ông ta: "Đừng gây sự."
Chu tiên sinh hừ một tiếng, ông ta có cảm giác mình sắp thắng rồi nên chẳng thèm để ý đến lão ta.
Lão Tề sốt sắng nhìn Tô Nguyễn, Tô Nguyễn nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: "Là rượu dâu và rượu hoa cúc."
Loading...
"Có đúng không Trần Ngũ?"
Ba người đồng thời nhìn sang Trần Ngũ, Trần Ngũ không lên tiếng, nhưng hắn ta há hốc mồm, biểu hiện ấy đã nói rõ đáp án cho ba người.
Lão Tề hay tin mừng thì nhảy lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-om-chat-dui-vang-phu-quan/1742063/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.