Cõi lòng Tô Nguyễn hiện rõ sự chống cự, nàng âm bầm bấm vào bắp đùi mình một cái, đôi mắt long lanh lập tức ngập trong nước mắt.
"Tề lão, ta phải đi thật, nếu người nhà phát hiện ta tới đây, còn uống rượu nữa thì sẽ đánh gãy chân ta đấy."
Vừa rồi còn tính toán kiếm bạc cho công tử, còn uống rượu với lão ta, lại trở thành một nhóc con phóng khoáng giảo hoạt, lúc này đột nhiên biến thành một tiểu khả ái nước mắt lưng tròng. Nhất thời lão Tề không thích ứng kịp, buông bàn tay đang nắm tay áo Tô Nguyễn ra, vỗ vào đầu tóc rối tung của mình, ngữ điệu vô cùng hoảng hốt.
"Ôi, tiểu nha đầu, ngươi đừng có khóc..."
Lão ta còn chưa nói hết lời thì lại thấy Tô Nguyễn vừa mới đáng thương tội nghiệp giây trước, giây sau được thả tự do thì chạy vèo ra ngoài, còn quay đầu lại tặng cho lão ta một nụ cười xán lạn: "Đa tạ Tề lão, ta phải đi đây!"
Bàn tay lão Tề dừng giữa không trung:... Làm sao đây? Dường như lão ta bị lừa rồi. Lão ta uống rượu thua một tiểu nha đầu thì không nói, lẽ nào đầu óc cũng không bằng tiểu nha đầu kia à?
Lão Tề kiên quyết không chịu thừa nhận, lão ta thu tay về như thể chẳng có chuyện gì xảy ra: "Nói thế nào cũng là tiểu thư nhà quan, chạy đến nơi này uống rượu với nam nhân đã không hợp lễ nghĩa, có lẽ nhóc con đó sợ người trong nhà trách phạt nên mới vội vã rời đi, ngươi nói xem có đúng không hả Trần Ngũ?"
Vì thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-om-chat-dui-vang-phu-quan/161660/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.