Editor: Cafe26
Đôi môi mỏng manh của Tống Duyên Minh khẽ nhếch lên, vẽ ra một độ cong chễ nhiễu: “Được, chỉ cần lần này cô lại nói đúng, tôi sẽ tin tưởng cô”.
“Được, vậy chúng ta nhất định như vậy”.
Kiều Uyển Uyển mười phần tự tin.
Ánh trăng chiếu lên người cô, càng làm cho dáng người cô xinh đẹp linh lung, da thịt như tuyết, mặt mày như họa, cái đẹp đó làm cho người ta không thể dời mắt đi.
Đôi mắt Tống Duyên Minh nhìn thẳm sâu.
Cách đó không xa truyền đến thanh âm bất mãn của ông Tống: “Ở cái gì? Chúng ta vì chuyện của con, đã xin nghỉ mấy ngày, còn muốn xin nghỉ thêm thế nào nữa? ”
“Nhưng bác sỹ đã nói, cho ông nằm viện theo dõi, còn nói ông ——”
Bà Tống còn chưa nói hết, đã bị ông Tống không khách khí cắt ngang lời: “Được rồi, thân thể của tôi, tự mình tôi hiểu rõ”.
Tống Duyên Minh nghe thấy tiếng hai người họ cãi nhau nên tiến đến gần.
Anh đi tới trước mặt hai người họ, nói với ông Tống “Cha, vẫn phải nghe theo lời khuyên của bác sỹ”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-nien-dai-kieu-the-co-khong-gian/4456536/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.