Editor: Cafe26
Tống Duyên Minh ném thắt lưng vào cỏ dại bên đường, vỗ bùn trên tay, “Có gan không cần danh lợi, cô tuyên dương trắng trợn bị tôi nhìn thấy hết rồi, cứ phải dựa vào tôi, lúc này gan sao nhỏ vậy?”
Kiều Uyển Uyển ngẩng đầu, không nói gì.
Tống Duyên Minh cười nhạt: “Lúc này sao lại không nói gì, bản thân là bị cảm sốt hư rồi sao, nên mới làm những việc như vậy? Người cảm sốt, tôi nhìn thấy nhiều rồi, cũng không có như cô vậy”.
Kiều Uyển Uyển bị anh phá vỡ địa điểm không thương tiếc, trái tim thắt lại.
“Mỗi người bị bệnh đều như vậy sao? Nếu như đều như vậy, vậy thì cần thầy thuốc làm gì, cứ uống thuốc như vậy là được rồi”.
Kiều Uyển Uyển tức giận cây ngay không sợ chết đứng, trong lòng không chột dạ.
Cô không đợi Tống Duyên Minh nói gì, bước đi, rất nhanh bước về phía trước.
Tống Duyên Minh nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô đi tới trước mặt, khóe miệng khẽ giật.
Kẻ lừa đảo, xem cô giấu đến lúc nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-nien-dai-kieu-the-co-khong-gian/4456510/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.