Editor: Cafe26
Đôi mi cong và dày của Kiều Uyển Uyển khẽ rũ xuống, cúi đầu, nhìn những bông hoa dại nhỏ bên đường, yếu ớt nói: “Tôi từng bị sốt cao não bị cháy hồ đồ rồi, nên tôi mới ở đây nói năng lung tung làm việc hồ đồ, tôi ở đây xin lỗi anh”.
Tống Duyên Minh giễu cợt.
Kiều Uyển Uyển lập tức ngẩng đầu lên, vội vàng nói: “Anh yên tâm, đợi chút tôi sẽ đến chổ lãnh đạo của anh nói rõ, chúng ta không có quan hệ gì, tôi không cần anh có trách nhiệm với tôi. Tôi sẽ đến loa của thôn, giải thích với mười dặm tám làng được rõ, trả sự trong sạch cho anh”.
Tống Duyên Minh nhìn thấy đôi mắt đào hoa của Kiều Uyển Uyển trong veo, vẻ mặt thành khẩn, sau lưng dám manh động, không ngừng hoài nghi người phụ nữ khóc lóc òm sòm làm loạn ở đơn vị anh, có phải là cô không.
Nhưng mà giọng nói ngoại hình, dáng vẻ yểu điệu không phải là Kiều Uyển Uyển, là có thể là ai? Tống Duyên Minh khuôn mặt lạnh, nhìn chằm vào khuôn mắt xinh đẹp phát sáng của cô, từng từng ép gần.
“Anh nói chuyện thì nói chuyện, lại gần tôi làm gì?”
Kiều Uyển Uyển ngã ngửa ra sau, tay sợ nắm chặt giỏ, dự định nếu Tống Duyên Minh lại tới gần, cô sẽ dùng giỏ đánh qua.
“A, cô cũng biết sợ sao?”
Tống Duyên Minh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng hơi mím lại của cô, đáy mắt trở sâu thẳm.
Lại gần theo chút nữa!
Là một tin sốt dẻo.
Tống Duyên Minh dường như nhìn thấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-nien-dai-kieu-the-co-khong-gian/4456491/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.