Tại thủ đô, Tạ gia.
Đang là tháng giêng, trong đại sảnh còn lưu lại không khí vui mừng qua năm mới, bên trong tuy chỉ có ba người ngồi, lại là cảnh tượng hoà thuận vui vẻ. Bất quá, cảnh tượng này chỉ tiếp tục trước khi Tạ Nhân Nhân đi vào đại sảnh.
Cùng cảnh tượng khi Tạ Phỉ Phỉ đến hoàn toàn tương phản, Tạ Nhân Nhân đứng ở cửa một hồi lâu đều không có người giúp việc tới lấy áo khoác trên tay cô treo lên.
Tạ Nhân Nhân nhìn chung quanh một vòng, cũng không tức giận, sắc mặt lạnh nhạt đem áo khoác của mình treo lên giá áo cách đó không xa, chậm rãi đi tới chỗ ba ông cháu kia.
"Ông nội." Tạ Nhân Nhân ngọt ngào cười.
Đáng tiếc tươi cười ngọt ngào bị Tạ Phỉ Phỉ ở một bên phụ trợ đều có vẻ ảm đạm thất sắc, Tạ lão gia tử kỳ quái: "Mày còn nhớ rõ tao là ông nội mày à! Tao còn tưởng rằng trong lòng mày chỉ có thằng nhóc Ngụy gia kia!"
Sắc mặt Tạ Nhân Nhân hết trắng lại đỏ, cúi đầu không nói. Ngồi ở bên cạnh Tạ lão gia tử, Tạ Phỉ Phỉ mỉm cười giúp chị họ giải vây: "Chị không phải trở về nhìn ông sao? Bình thường khẳng định chị cũng có nghĩ tới thăm ông, chính là bận quá mà thôi, ông cũng đừng la chị." Ôn nhu cho một đao.
Quả nhiên, Tạ lão gia tử không có bớt giận, ngược lại càng tức giận: "Việc? Nó có thể có việc gì? Còn không phải cả ngày cùng thằng nhóc Ngụy gia kia cấu kết làm bậy!" Chỉ vào mũi của Tạ Nhân Nhân mắng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-nhuoc-thuy/1407448/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.