Cửa sổ lớn sát mặt đất, Ngụy Ương nắm di động, tinh thần không chăm chú cứ đi đi lại lại, khi thì nhíu mày, khi thì dừng bước nhìn ra ngoài cửa sổ mỉm cười.
Nếu Thôi Tiến Đông ở trong này, chắc chắn chấn động. Không tính trong khoảng thời gian này tinh thần sa sút tối tăm, Ngụy Ương đã bao lâu không cười?
Tự nở nụ cười trong chốc lát, Ngụy Ương vẫn là trở về hiện tại, nhìn di động thở dài, nhẹ nhàng bấm số điện thoại.
Tim càng đập càng nhanh, khi anh cảm thấy tim sắp nhảy ra ngoài, điện thoại đã kết nối, trong nháy mắt tim đình trệ.
"... Cậu nhỏ."
Âm thanh của cô gái nhỏ vẫn ngọt ngào mềm mại như vậy, qua điện thoại, Ngụy Ương cũng có thể nghĩ đến, khuôn mặt của cô lúc này nhăn thành bánh bao, không được tự nhiên mở miệng gọi anh cậu nhỏ không xứng đáng này.
"Nhược Nhược." Anh nói rất nhẹ, chỉ sợ kinh hách đến cô.
Nhược Thủy không biết nên nói cái gì cho tốt, Ngụy Ương nghe thấy tiếng hít thở tinh tế của cô ở đầu bên kia, liền hận không thể cứ như vậy, không dám lên tiếng đánh gãy thời khắc tốt đẹp này.
Cuối cùng Nhược Thủy chần chờ mở miệng: "Cậu, chuyện trên mạng, là cậu giúp con sao?"
Ngụy Ương nhẹ giọng xác nhận.
Nhược Thủy cúi mắt, hơn nửa ngày mới nói: "Cám ơn... Cậu."
Không nói gì nữa, Nhược Thủy không biết có nên chấm dứt cuộc nói chuyện này hay không, đầu bên kia Ngụy Ương lại nói: "Nhược Nhược gần đây ở nhà làm chút gì?"
"A...?" Nhược Thủy sửng sốt, muốn cùng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-nhuoc-thuy/1407446/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.