*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày tuyết lớn vẫn không ngừng, đem tinh cầu hoang chôn dưới nền tuyết trắng, nhìn phía xa xa, trong trẻo xinh đẹp, lại an tĩnh trống vắng làm lòng người hoảng hốt, khiến sự tĩnh lặng này càng thêm âm trầm.
Viên Úc Thần tĩnh dưỡng mấy ngày, thân thể vẫn không thấy chuyển biến tốt hơn, tuy rằng hai tay đã có thể dần dần cử động, chính là không còn mạnh mẽ được như trước. Phàn Diệp ngày ngày mang bộ mặt đau khổ, tóc cũng hận không thể bạc trắng luôn rồi, Viên Úc Thần thì thoát hơn, cả ngày trưng khuôn mặt vô cảm không sầu lo chút nào.
Trong lòng Viên Úc Thần hiểu rõ, mạng này của y có thể nhặt về đã là may mắn, trong nhất thời thân thể không thể khôi phục lại như trạng thái trước kia, Viên Úc Thần không dám hy vọng xa vời.
Viên Úc Thần ngồi trên chiếc xe lăn tự chế của Sân Mộc nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, trong tay cầm cái quang não bị hư, lúc Phàn Diệp đi đến bên cạnh y cũng không phát giác.
Phàn Diệp đến bên cửa sổ duỗi tay hứng vài bông tuyết, nhìn Viên Úc Thần cười khổ một tiếng "Cũng không biết trận tuyết lớn này khi nào mới ngưng, nếu cứ rơi mãi thế này sợ rằng không bao lâu toàn bộ tinh cầu đều bị vùi lấp đi."
"Không đến mức đó."
"Đám tôn tử kia, đừng để lão tử thoát khỏi đây, chờ lão tử ra ngoài được, xem lão tử ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-nguyen-soai-phu-nhan-la-tang-thi/44169/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.