*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tinh cầu hoang tĩnh mịch thê lương, di chuyển trên nền cát nóng rực, cát lấp đầy trời làm trở ngại bước đi, ngay cả phân biệt phương hướng đơn giản nhất cũng cực kỳ khó khăn.
Trác Kỳ Bảo kéo bước nặng nề, cái nóng khiến cậu mỏi không nói nổi. "Ta cảm thấy không chờ đến khi chúng ta đi ra ngoài, đã bị nướng thành miếng thịt chín."
"Sân Mộc, ta lần nữa quỳ phục vận đen của ngươi." Mễ Phi rút cái chân rơi vào hố cát, khổ bức cảm khái. "Mười tinh cầu săn thú, ngươi vẫn có thể chọn được cái nghèo nhất ác liệt nhất."
"Tinh cầu săn thú đều không khác nhau lắm, tuy hoàn cảnh nơi này ác liệt, nhưng chung quy chúng ta không gặp phải kẻ săn thú." Bách An Ngưng thao tác máy tính, tìm kiếm phương hướng chính xác.
"Ta tình nguyện đánh nhau với kẻ săn thú." Mễ Phi khát đến khóe miệng khô nứt. "Cũng đã 2 ngày, ngay cả viện sinh dự thi cũng không thấy một tên."
Trác Kỳ Bảo nhếch miệng cười khổ "Chờ đụng phải kẻ săn thú, có thời gian cho ngươi khóc."
"Ngươi biết quy tắc?" Long Vũ nghi hoặc.
"Quy tắc ta không biết, nhưng phải tin tưởng trực giác của ta."
"Vô nghĩa thật nhiều." Sân Mộc đi đầu xoay người khinh bỉ nhìn mấy tên muốn nằm liệt.
Trác Kỳ Bảo nằm liệt trên đất giả chết, thở hổn hển cảm thấy có chút cuộc sống không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-nguyen-soai-phu-nhan-la-tang-thi/2088395/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.