*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này a, chương này a~~~~ ứ hụ, chúng nó "quện nhau" rầu:))))) Thích cực cmt và cho ⭐️ nào mọi người ơiiiiii
*
*
Sau khi đưa Viên Cảnh Trạch đến quảng trường Viên Úc Thần cũng không tiếp tục trì hoãn chạy về căn cứ Cửu Quân, vừa đến căn cứ Viên Úc Thần liền nhạy bén cảm nhận được không khí không đúng. Viên Úc Thần về tới túc khu lại không thấy Sân Mộc, vừa chuẩn bị ra ngoài tìm người thì nhận được tin nhắn của Phàn Diệp. "Sân thiếu dùng cơm ở nhà ăn."
Cứ cảm giác sự tình có điểm kỳ quái, nhưng lại nghĩ đến tình trạng thân thể của Sân Mộc, Viên Úc Thần vẫn nhanh chóng đi đến nhà ăn. Trên đường hiếm khi quạnh quẽ hơn rất nhiều, ngay cả binh lính tuần tra thường ngày cũng không thấy một bóng người, Viên Úc Thần nhíu mày, trong lòng quở trách binh lính vô kỷ luật.
Nghi hoặc đi tới, nhà ăn lúc này dị thường yên tĩnh, bước chân Viên Úc Thần nhanh hơn tiến vào trong nhà ăn, lập tức có chút choáng váng.
Chúng binh lính ngồi nghiêm chỉnh trong nhà ăn yên tĩnh, thảm đỏ hoa băng trang trí tinh tế trên nền bàn màu trắng, đèn lồng đỏ thẫm treo cao phía trên nhà ăn, làm bật lên không khí ấm áp vui mừng.
Viên Úc Thần còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ thấy binh lính đã đồng loạt đứng lên, cúi chào hô to "Chúc nguyên soái sinh nhật vui vẻ!"
"Các ngươi......" Viên Úc Thần không biết nên đáp lại thế nào, lại vào ngay lúc này, một tiếng hát khẽ từ cuối dòng người truyền đến.
Viên Úc Thần kinh ngạc nhìn sang, lại thấy Sân Mộc đẩy xe bánh kem thật lớn đầy xa hoa đi tới. Sân Mộc khẽ hát bài ca sinh nhật mới lạ đến gần Viên Úc Thần, nhìn biểu tình kinh ngạc của Viên Úc Thần, Sân Mộc cười nhìn thẳng y.
Dưới cái nhìn của đám đông, Viên nguyên soái từ trước đến nay luôn uy nghiêm bỗng nhiên có chút nghèo từ. "Rất êm tai."
Bị Viên Úc Thần hiếm khi chất phác chọc cười, Sân Mộc nói "Ta vốn định hát quốc ca, nhưng ta không nhớ được lời hơn nữa còn lạc giọng." Sân Mộc không mặt mũi nói, trừ bỏ quốc ca hắn chỉ biết hát bài ca sinh nhật.
Viên Úc Thần nắm lấy tay Sân Mộc ý bảo nhà ăn. "Em chuẩn bị?"
"Tất cả mọi người đều hỗ trợ, muốn cho anh một kinh hỉ." Sân Mộc ngửa đầu cười nói.
Nhìn nụ cười được khôi phục của Sân Mộc, trong mắt Viên Úc Thần cũng nhiễm đầy ôn nhu. Bầu không khí nhiễm đầy bong bóng phấn hồng làm chúng quân lính lập tức kêu gào lên. "Hôn một cái!"
Sân Mộc xấu hổ nhéo nhéo lỗ tai, trộm nhìn động tác Viên Úc Thần. Khóe miệng Viên Úc Thần khẽ nhếch, hiếm khi không trách binh lính hồ nháo, quyết đoán ôm lấy bả vai Sân Mộc, cùng Sân Mộc trao đổi nụ hôn ngọt ngào.
"Nguyên soái thật hán tử!!"
Buông ra Sân Mộc đã xấu hổ đến dựng thẳng lỗ tai, Viên Úc Thần cười sang sảng, dẫn Sân Mộc ngồi xuống. "Đều ngồi xuống đi."
Cơm canh bình thường tâm tình lại không bình thường, Cửu Quân hiếm khi được tụ hội, lại đúng dịp sinh nhật Viên Úc Thần và Sân Mộc lại đây, hai ly rượu vào bụng nhómhán tử ra vào chiến trường này cũng không câu nệ, biểu diễn các loại tiết mục kỳ ba chọc mọi người cười vang.
Viên Úc Thần thấy Sân Mộc biểu tình đạm nhiên không có bất cứ phản cảm nào, vì vậy cũng không đi ngăn cản. Viên Úc Thần tự biết tửu lượng không tốt, bình thường đều rất tiết chế không uống rượu, hôm nay hiếm khi cao hứng, bởi vậy cũng hưng phấn uống hai ly.
"Nguyên soái." Phàn Diệp bưng mặt đi đến, sắc mặt táo bón có vẻ khó coi. "Đây là Sân thiếu tự tay làm cho ngài."
Nhìn mì sợi nóng hôi hổi, Viên Úc Thần ngạc nhiên nhìn về phía Sân Mộc. Sân Mộc đem đũa đưa cho Viên Úc Thần "Trước kia sinh nhật đều sẽ ăn mì trường thọ, anh đương nhiên cũng phải ăn."
Viên Úc Thần dạo nước canh trong chén, nếm thử. Nói thật thì mùi vị khá nhạt, bột đều bị vụn, khẩu cảm cũng có chút quái quái.
Ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt chờ mong của Sân Mộc, Viên Úc Thần giấu đi cảm xúc trong mắt, khẽ cười nói "Ăn ngon."
Sân Mộc nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt vì được Viên Úc Thần khẳng định mà đắc chí. "Quả nhân chính là lên được phòng khách xuống được phòng bếp."
Viên Úc Thần lắc đầu bật cười, chuyên tâm xử lý bát mì trường thọ trước mặt. Sinh ở thời đại như vậy, đường đường là ông hoàng kiêu hùng của thi cốt, hắn lại nguyện ý rửa tay nấu canh cho mình, Viên Úc Thần thật hạnh phúc vì vị trí của mình trong lòng hắn.
Khóe mắt Phàn Diệp liếc qua Sân Mộc đang đắc ý, sắc mặt xanh mét, trong lòng yên lặng phun tào. Ăn vô số thí nghiệm phẩm của Sân Mộc, hồi tưởng hương vị thiên kỳ bách quái kia, Phàn Diệp tỏ vẻ dạ dày đều đau.
Xoa bụng đi đến ngồi xuống cạnh Lâu Linh, trầm mặc đẩy ra chén đũa Lâu Linh đưa tới. "Đợi lát nữa đến chỗ ngươi lấy cho ta chút thuốc."
Lâu Linh liếc nhìn động tác che bụng của Phàn Diệp, biểu tình có chút kỳ quái. "Ngươi mang thai?"
"Ngươi nguyện ý nói, ta cho ngươi sinh." Lâu Linh cười nói.
"Cút xéo cho ta!" Phàn Diệp trừng mắt. "Biến thái!"
Rượu vào nhiều những binh hán tử cũng không còn chừng mực, bưng rượu đi tìm Viên Úc Thần, biết tửu lượng Viên Úc Thần yếu, Sân Mộc người tới không sợ chặn lại toàn bộ, mặt không đổi sắc tim không đập uống đến nửa cái trung đội đều bò.
Biết được tửu lượng khủng bố của Sân Mộc, những người còn tỉnh đều lôi kéo mấy con ma men kia yên lặng chuồn. Bình tĩnh chùi miệng ngồi xuống, bá khí trắc lậu dựng lên phòng tuyến an toàn cho Viên Úc Thần.
Viên Úc Thần chống cằm mê muội nhìn chằm chằm Sân Mộc, muốn nói mình say, nhưng bản quan tài mặt nhìn vào so với ai cũng bình tĩnh hơn. Mà từng thấy qua Viên Úc Thần uống rượu Sân Mộc cũng hiểu, hiện tại Viên Úc Thần tuyệt đối đang mơ hồ.
Duỗi tay ngăn lại chén rượu của Viên Úc Thần, Sân Mộc đổi thành ly nước ấm đưa qua. "Uống nước."
Nước uống vào miệng cảm thấy không có mùi vị liền buông xuống, Viên Úc Thần để sát mặt vào Sân Mộc nghiêm túc nói "Tiểu Mộc, ta thật sự thích em."
Các bàn đều tĩnh lặng lại, người trên các bàn đều choáng váng nhìn Viên Úc Thần đột nhiên thú nhận. Sân Mộc căng mặt gật đầu "Ta biết."
Ôn nhu cầm tay Sân Mộc đặt lên chỗ trái tim mình, sủng ái trong mắtViên Úc Thần cơ hồ muốn làm Sân Mộc chết đuối. "Đừng rời bỏ ta, ta sẽ đối tốt với em."
Yên lặng tránh đi động tác của Viên Úc Thần, Sân Mộc cố gắng chống đỡ bằng vẻ mặt đứng đắn, muốn kéo Viên Úc Thần lên. "Chúng ta về đi."
"Tiểu Mộc!" Viên Úc Thần dùng sức đem Sân Mộc kéo vào trong ngực, đôi mắt thâm thúy cơ trí thoạt nhìn không chút mơ hồ.
Tay dùng sức đem Viên Úc Thần đứng dậy, nhìn biểu tình kinh hãi của mọi người trên bàn "Ta dẫn y về trước, các ngươi tiếp tục."
Nhìn Viên Úc Thần ngoan ngoãn đi theo Sân Mộc, Tư Kỳ nhịn không được run run. "Cảm giác cứ không thích hợp."
"Nguyên soái đại nhân, uy vũ khí phách của ngài đâu??"
"Các ngươi nói, nguyên soái không phải là ở dưới đi?"
............
Viên Úc Thần trên đường không ồn không nháo theo Sân Mộc về túc khu, Sân Mộc ấn Viên Úc Thần ngồi xuống, hai mắt Viên Úc Thần từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Sân Mộc, cứ như đang nhìn bảo bối thuộc về mình, chỉ sợ có thể sẽ biến mất không thấy nữa.
Sân Mộc nhìn Viên Úc Thần nửa ngày, nhận mệnh cởi nút thắt quân trang cho y, Viên Úc Thần thực nghe lời không nhúc nhích, tuyệt đối phối hợp cùng Sân Mộc.
Đem áo khoác quân trang Viên Úc Thần bỏ vào tủ, Sân Mộc đang muốn hỏi Viên Úc Thần có muốn tắm rửahay không, lại xoay người đụng phải khuôn mặt gần trong gang tấc của Viên Úc Thần, Sân Mộc giật mình, vừa định đem người đẩy ra, Viên Úc Thần đã gắt gao ôm lấy hắn.
"Cho anh cậy mạnh uống rượu!" Sân Mộc oán giận đẩy Viên Úc Thần.
Tựa hồ khó chịu vì Sân Mộc cự tuyệt, Viên Úc Thần cúi đầu gặm lấy miệng Sân Mộc. Tuy rằng ngày thường hai người cũng có thân mật, nhưng Viên Úc Thần lại ít khi thô bạo như bây giờ, mang theo dục chiếm hữu bá đạo.
Bị Viên Úc Thần đè trên tường, Sân Mộc không được tự nhiên tránh đi tầm mắt nóng bỏng của Viên Úc Thần. "Tửu quỷ hỗn đản không biết uống rượu!"
"Tiểu Mộc, cảm ơn em vì ta làm sinh nhật." Miệng Viên Úc Thần sát bên tai Sân Mộc thấp giọng nói.
Sân Mộc biệt nữu rụt rụt cổ. "Anh cao hứng là được."
"Nhưng em còn chưa đưa lễ vật cho ta." Viên Úc Thần có chút ủy khuất.
Sân Mộc hồ nghi trừng mắt Viên Úc Thần, lập tức bị ánh mắt đầy ủy khuất của Viên Úc Thần đánh cho tơi bời. "Kia, vậy anh muốn cái gì."
Khóe miệng Viên Úc Thần cong lên ý cười, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua vành tai Sân Mộc, vừa lòng cảm nhận được Sân Mộc run rẩy. "Ta muốn em."
"Hàng này tuyệt đối uống say!!" Sân Mộc tạc mao.
Viên Úc Thần ngậm lấy môi Sân Mộc cọ cọ, đầu lưỡi mang theo hương rượu vói vào miệng Sân Mộc quấy đảo, chưa bao giờ nói qua yêu đương Sân Mộc sao chịu được khiêu khích của Viên Úc Thần, rất nhanh liền nhũn cả người.
Viên Úc Thần bế Sân Mộc lên giường, bản thân mình thì áp lên trên, tỉ mỉ hôn theo ngũ quan Sân Mộc dừng lại trên cổ hắn, lưu lại ký hiệu tình yêu.
Ngón tay thon dài vói vào quần áo Sân Mộc, làm càn quấn lấy eo hắn. "Tiểu Mộc, đừng sợ."
Cảm giác áo bị đẩy lên đến ngực, quần cũng bị cởi ra, Sân Mộc hoảng hốt giữ chặt lấy tiểu khố khố, vô thố lắc đầu. "Không được."
Bật cười Sân Mộc như mèo con bất lực, tay Viên Úc Thần ôn nhu di chuyển trên người hắn. Cơ thể chưa bao giờ bốc hỏa như vậy làm Sân Mộc run rẩy, cho dù trước kia bị tách rời cũng chưa từng vô lực và sợ hãi như bây giờ. "Úc Thần, ta sợ."
Cảm giác được thứ cứng rắn của Viên Úc Thần cách quân trang chọc vào đùi mình, toàn thân Sân Mộc lập tức căng thẳng. Viên Úc Thần đem quần áo Sân Mộc cởi ra, để hắn xoay người nằm sấp xuống, nụ hôn cực nóng theo đường sống lưng xinh đẹp của Sân Mộc đi xuống.
Quay đầu lại thấy Viên Úc Thần đã bắt đầu cởi quần áo, hai tay Sân Mộc khẩn trương túm chặt gối đầu. "Úc Thần, sẽ rất đau sao?"
Ôm lấy thân thể Sân Mộc từ phía sau, trấn an hôn lên môi hắn. "Tin tưởng ta, toàn bộ đều giao cho ta."
Tay Viên Úc Thần di chuyển phía sau người, khi ngón tay Viên Úc Thần tiến vào nơi nào đó, Sân Mộc nhận mệnh nhắm mắt lại, đem mặt chôn vào trong gối.
"Được."
Khu bảo dưỡng chiến hạm Cửu Quân, Trác Lâm Anh mang theo mùi rượu ngồi trên chiến hạm, lẳng lặng cảm thụ căn cứ an tĩnh dưới bầu trời.
Tần Diệc Đàn đi tới ngồi xuống bên cạnh Trác Lâm Anh "Như thế nào không ở cùng mọi người?"
"Một đám ma men, chỗ nào còn bộ dáng quân nhân!" Trác Lâm Anh lạnh lùng nói.
Tần Diệc Đàn bật cười "Ngươi chính là ngày thường quá nghiêm túc, hôm nay là sinh nhật nguyên soái mọi người cùng cao hứng, phóng túng một chút cũng không có gì."
"Ngươi tới đây làm gì?"
Tần Diệc Đàn bất đắc dĩ nhún vai, ghét bỏ lắc lắc mùi rượu đầy người "Bị rót chịu không nổi, ra đây làm tỉnh rượu."
Trác Lâm Anh nhìn Tần Diệc Đàn, đứng dậy cầm lấy áo khoác bên người mặc lên. "Nghỉ ngơi sớm chút."
"Ta biết trong lòng ngươi không thoải mái!" Thấy Trác Lâm Anh muốn đi, Tần Diệc Đàn đột nhiên nói.
Trác Lâm Anh cứng lại, quay đầu nhíu mày nhìn Tần Diệc Đàn. "Ngươi nói bậy gì đó."
Cúi đầu ma xát chiếc cúc trên tay áo, Tần Diệc Đàn cười một cái. "Nhìn nguyên soái cùng Sân thiếu ân ái, trong lòng rất khó chịu đi."
Tần Diệc Đàn quay đầu nhìn Trác Lâm Anh nói "Thi vào trường quân đội, tiến vào Cửu Quân, đi theo nguyên soái nam chinh bắc chiến dẹp chiến loạn, gần mười năm đi, nhưng nguyên soái ngay cả tâm tư của ngươi cũng không biết."
"Câm miệng!" Trác Lâm Anh gầm lên, dị năng lôi hệ hội tụ trong tay.
"Trung tá, Sân thiếu là người thông minh, cũng là nhân vật tàn nhẫn không đơn giản."
"Ngươi có ý gì?" Trác Lâm Anh lạnh lùng nói.
"Đều là tham gia quân ngũ, nếu như mở rộng cánh cửa, lấy mị lực của trung tá, cũng không thiếu kẻ ái mộ."
"Chuyện của ta ngươi không cần quản, sau này nếu ngươi lại nói bậy, ta liền giết ngươi." Trác Lâm Anh nói xong liền nhảy xuống chiến hạm nhanh chóng rời đi.
Nhìn Trác Lâm Anh đi xa, Tần Diệc Đàn gối đầu nằm xuống, trong lòng cảm thấy mình miệng tiện nói chuyện này với nàng làm gì.
"Tâm tư của ngươi, cũng chỉ có ngươi nghĩ rằng người khác nhìn không ra."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]