Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phàn Diệp đưa Sân Mộc về học viện an bài xong liền vội vàng chạy về chiến khu, Sân Mộc đợi đến gần sáng rồi mở máy tính quan xét tình hình chiến đấu, căn cứ theo tin tức Tinh Võng đưa lên,bạo động ở tòa nhà KM đã được dập tắt, nhân viên gặp nạn đều được cứu ra.

Tòa nhà khoa học và công nghệ lộng lẫy hiện giờ đã thành đống đổ nát, trong không khí tràn ngập mùi khói cháy sau vụ hỏa hoạn, một đêm này không ai ngủ được, khủng bố tập kích KM tựa như vô hình mở ra công tắc tội ác.

Nhìn những quân nhân trong tin tức tinh võng đưa lên đang kiểm tra xung quanh tòa nhà, Sân Mộc nhớ đến thiếu niên đêm đó, mơ hồ cảm thấy chuyện này dường như có liên quan chặt chẽ với mình.

Cuộc khủng bố tập kích vào tòa nhà KM đã gây chấn động toàn bộ tinh võng, nhưng may mắn chính là có Cửu Quân đến kịp nên thương vong còn chưa đến mức không thể vãn hồi. Hiện giờ tất cả mọi người quan tâm là số nhân viên thương vong trong tòa nhà, chờ đến khi mọi chuyện được dẹp yên, Liên Bang nhất định sẽ điều tra sự kiện tập kích.

Sân Mộc nằm trên sô pha trên mặt đắp rau dưa ướp lạnh, trong tay cầm máy tính xem bộ phim cẩu huyết trên tinh võng, đối với mấy kẻ như hổ rình mồi bên người làm như không thấy.

"Sân Mộc, ngươi và Viên nguyên soái có quan hệ gì?" Trác Kỳ Bảo nhịn không được lên tiếng trước.

Quan hệ gì? Sân Mộc cẩn thận nghĩ nghĩ. "Người nhà...... đi." Nhớ Viên Úc Thần đã từng nói qua như vậy.

"Người nhà?" Mễ Phi trừng lớn mắt. "Ngươi là con riêng của Viên nguyên soái?"

Sân Mộc "!!!" Chuyện khi nào, hắn như thế nào lại không biết?

"Y là người giám hộ của ta, mọi thứ của ta đều do y phụ trách." Sân Mộc nỗ lực giải thích rõ ràng một chút.

"Không phải trước kia ngươi là lính đánh thuê sao." Bách An Ngưng nói.

"Trước kia làm lính đánh thuê, sau đó đổi lại." Sân Mộc thành khẩn thề thốt.

"Lần đó ở Ôn gia ngươi còn gạt ta không quen Viên nguyên soái." Trác Kỳ Bảo khó chịu oán giận.

Sân Mộc tắt máy tính, đem rau trên mặt xuống bỏ vào miệng. "Ta đã đồng ý không nói."

"Ngươi an toàn là được." Long Vũ nói. "Tòa KM bị tập kích thương vong thảm trọng, ngươi có thể sống sót cũng là may mắn."

Mễ Phi tựa như nghĩ đến cái gì cười nói "Sân Mộc có phải hay không tự mang vận rủi, đi đến nơi nào cũng xảy ra chuyện."

Mấy người nhớ đến lúc trước, cảm thấy thật đúng không sai, đều lập tức bật cười.

"Sau này ngươi không được chạy loạn." Bách An Ngưng nói.

Long Vũ nhìn thời gian đứng lên. "Buổi chiều có môn của Lôi giáo quan, mọi người đừng đến muộn."

"Sân Mộc ta giúp ngươi xin nghỉ, ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Mễ Phi theo Long Vũ đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Hảo hảo học tập mỗi ngày hướng về phía trước." Sân Mộc không có thành ý phất tay.

Long Vũ Mễ Phi còn có Bách An Ngưng lần lượt rời đi, Trác Kỳ Bảo đi đến cửa thì ngừng lại, quay đầu nhìn Sân Mộc, chần chờ nói "Sân Mộc, cảm ơn ngươi."

Sân Mộc ăn hết rau trên mặt, cũng không vì Trác Kỳ Bảo nói lời cảm ơn mà tỏ vẻ gì. "Không cần, ngươi mà chết cũng lãng phí đất."

Trác Kỳ Bảo gãi gãi đầu muốn nói lại thôi, Sân Mộc sờ sờ khuôn mặt lạnh băng buồn rầu vấn đề làn da không sáng. "Ta nhìn thấy có người biến dị, đừng nghĩ quá nhiều."

Biết Sân Mộc đang giải thích với mình, Trác Kỳ Bảo nhịn không được cười ngây ngô, trong lòng tràn đầy cảm động. "Sân Mộc, ta sẽ để trong bụng, chuyện này chỉ có ngươi và ta biết."

Sân Mộc ngồi dậy nhìn Trác Kỳ Bảo nói "Ngươi có phải đặc cảm động hay không, chỉ muốn cảm ơn ta."

"Đúng rồi!" Dùng sức gật đầu.

"Ngươi đem biệt thự ở hoa viên Sâm Lâm tặng cho ta đi, như vậy chúng ta liền thanh toán xong."

"Được a." Trác Kỳ Bảo vô tâm vô phế gật đầu. "Dù sao nhà ta cũng có rất nhiều."

Mơ ước khu sinh thái xanh biếc kia đã lâu, Sân Mộc cảm thấy thật mỹ mãn vẫy vẫy tay đuổi người "Lăn đi."

Làm bằng hữu cùng thổ hào thật tốt.

"Sân Mộc ca!" Viên Cảnh Trạch tới gõ cửa trong lúc Sân Mộc mơ màng sắp ngủ, trong tay xách theo quà an ủi, sau khi thấy Sân Mộc liền khẩn trương kiểm tra trên dưới, xác định không thương không đau mới như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra.

Sân Mộc đi chân trần oa trên sô pha mân mê ăn hoa quả, tuy rằng không biết ăn trái cây có thể làm tang thi trở nên xinh đẹp hay không, nhưng luôn luôn có tâm lý an ủi.

"Sân Mộc ca, sao ngươi đến KM lại không nói với ta." Viên Cảnh Trạch nhíu mày nói.

Phun ra vỏ trái cây, Sân Mộc liếc nhìn Viên Cảnh Trạch. "Vì sao phải nói với ngươi."

"Ta có thể đi cùng ngươi." Cậu có nhận được thư mời từ KM, nhưng từ trước đến nay cậu không thích những sự kiện thế này, cho nên liền tùy tay ném sang một bên không để ý, lại không nghĩ Sân Mộc thế mà có đi.

"Kia thật là cám ơn trời đất, không ngươi lại kéo chân sau ta."

"Sân Mộc ca!" Viên Cảnh Trạch bất mãn.

Sân Mộc đem trái cây ăn thừa đưa cho Viên Cảnh Trạch "Sau này đừng chạy theo ta, củng cố dị năng của ngươi cho tốt, còn phải tốt nghiệp sớm."

"Sân Mộc ca cũng đừng trốn học." Viên Cảnh Trạch phản bác. "Bài thi cuối khóa không thông qua sẽ bị lưu ban."

Sân Mộc vuốt cằm suy tư "Tính thời gian kiểm tra còn hơn 3 tháng đi."

"Cho nên Sân Mộc ca mới phải hảo hảo ôn tập."

"Còn mặt mũi nói ta?" Sân Mộc cười nhạt. "Cả ngày mang đàn chim non các ngươi như mang theo hài tử, ta cũng sắp quên một mình là gì rồi."

"Ta dạy tu luyện, ta mang qua cửa trò chơi, đánh nhau bị khi dễ gọi ta đến, đều chạy đến chỗ ta làm nhi tử?"

Viên Cảnh Trạch xoay đầu ho khan, da mặt có điểm hồng. Sân Mộc từ không gian khí móc ra một cái hộp đưa cho Viên Cảnh Trạch "Nội dung huấn luyện giai đoạn tiếp theo của ngươi."

Viên Cảnh Trạch tiếp lấy hộp mở ra, chỉ thấy bên trong là bộ kim châm nhỏ như lông trâu. Viên Cảnh Trạch cẩn thận cầm lên một cây, nghi hoặc nhìn Sân Mộc "Đây là gì?"

Sân Mộc nâng lên một loạt kim, lưỡi dao gió đem rautrên bàn cắt nát, một sợi rau mỏng được dị năng khống chế xuyên qua từ lỗ kim.

Sân Mộc đem kim đưa đến trước mắt Viên Cảnh Trạch lắc lắc "Mỗi ngày sáng tối đều xuyên 1 ngàn cây."

Viên Cảnh Trạch niết cây kim ngu người nửa ngày. "Sân Mộc ca, ta nhìn không thấy lỗ kim ở đâu."

"Ai bảo ngươi nhìn." Sân Mộc đem kim bỏ vào hộp rồi đậy lại. "Dùng dị năng."

"Nhưng mà......"

"Xuyên không được đừng tới gặp ta." Sân Mộc trở người nhảy xuống sô pha, ôm một thau trái cây vào phòng đóng cửa.

Nhìn cửa phòng bị đóng, Viên Cảnh Trạch chỉ có thể bất đắc dĩ ôm hộp rời đi.

Bên trong tòa nhà cổ, Võ Nguyệt đẩy cửa đi vào khoảng sân u tối, Tứ Á nằm trên xà ngang nghịch một con quạ đen, thấy Võ Nguyệt tiến vào chỉ thuận miệng đánh tiếng chào hỏi.

"Là ngươi tập kích KM." Võ Nguyệt nói chắc chắn.

"Lễ gặp mặt hoàn mỹ." Tứ Á tựa như nhớ đến điều gì. "Hắn cũng rất xinh đẹp."

"Ngươi không nên làm như vậy." Võ Nguyệt nhăn lại mày đẹp.

Đối với hỏa khí của Võ Nguyệt, trong nụ cười Tứ Á mang theo châm chọc "Võ Nguyệt, những nhân loại này vậy mà muốn phục chế địa cầu, ngươi cảm thấy có buồn cười hay không?"

"Nếu hắn xem chúng ta là địch, sẽ không theo chúng ta rời đi."

"Hắn và chúng ta mới là người một nhà, nhân loại là địch nhân." Tứ Á nhảy xuống xà ngang nhìn thẳng vào Võ Nguyệt.

"Có lẽ ở trong mắt hắn, nhân loại cùng chúng ta đều là địch nhân."

"......" Tứ Á.

"Tứ Á." Võ Nguyệt đến gần Tứ Á, ôn nhu duỗi tay vuốt ve tóc cậu ta. "Chỉ có hắn mới có thể mang chúng ta về nhà, cho nên đừng thương tổn đến hắn."

"Nếu, hắn không muốn?"

Sân Mộc ghé vào giường học bài ban đêm, công thức phức tạp, tính toán không khoa học làm Sân Mộc đau đầu. Hắn đọc qua Tam Tự Kinh, thuộc lòng công thức phép nhân, nhưng thỉnh nói cho hắn biết một tài liệu cơ bản, công thức số liệu thông dụng vũ trụ, bảng tuần hoàn tính quỹ đạotinh tế, bản đồ phân giải vật chất cần kiểm tra là cái quỷ gì?

Lật chương trình học nhìn hoa cả mắt, Sân Mộc đem mặt chôn vào gối giả chết. Nếu không phải Viên Cảnh Trạch nhắc hắn thật sự đúng là đã quên, kỳ thi cuối khóa có thi viết.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Sân Mộc buồn bực vì ồn ào. "Bản nhân đã chết, có việc chờ đầu thất."

Tiếng đập cửa ngừng một hồi, sau đó lại kiên trì vang lên không ngừng. Sân Mộc đi chân trần nổi giận đùng đùng ra mở cửa, vừa định nhấc chân đá qua, nhưng nhìn thấy mặt người ngoài cửa lại vội vàng dừng lại.

Nhìn người nào đó đá chân tới, Viên Úc Thần hơi nhướng mày. Sân Mộc ngượng ngùng thu chân "Sao anh lại tới đây?"

"Vừa xong việc liền rút ra thời gian đến xem em." Viên Úc Thần khom lưng đem chân người nào đó ấn trở về. "Không chào đón ta."

"Hoan nghênh quang lâm hàn xá." Sân Mộc không chút thành ý mang Viên Úc Thần vào nhà.

"Đầu thất* là cái gì?" Viên Úc Thần thình lình đưa ra vấn đề làm Sân Mộc vấp một cái, Sân Mộc quay đầu nghiêm túc nhìn Viên Úc Thần nói "Cái này không quan trọng, anh có thể coi như không nghe thấy."

*Đầu thất: chỉ ngày thứ 7 sau khi người chết tạ thế.

Vào phòng Sân Mộc, nhìn vào tài liệu khóa học dày đặc trên màn hình giả lập, Viên Úc Thần cảm thấy rất ngạc nhiên. "Đang học bài."

"Không, ta chỉ là từ học bá chuyển thành học xỉ đang thống khổ chịu ngược thôi."

Viên Úc Thần ngồi trên giường tùy ý lật xem vài trang, buồn cười Sân Mộc mặt khổ qua. "Đều không hiểu?"

"Kỳ thi cuối khóa cần thi viết, ta sẽ lưu ban." Sân Mộc ủy khuất.

"Ta cho rằng em không thèm để ý điều này."

"Ta không thèm để ý, nhưng mà mất mặt a." Sân Mộc lý lẽ đương nhiên. "Nói thế nào ta cũng có tiểu đệ, lưu ban rất mất mặt."

Viên Úc Thần khó nén ý cười, không đành lòng nhìn bộ dạng uể oải của Sân Mộc, duỗi tay sờ sờ cái đầu đang gục xuống của hắn. "Ta giúp em bổ túc."

"Có thể trộm bài thi ư?" Chờ mong.

"Không thể."

"......" Thất vọng.

Ngửi thấy mùi khói trên người Viên Úc Thần, Sân Mộc sửa sang giường đệm rồi kéo chăn. "Anh ngủ đi! Đúng rồi, anh đã ăn chưa?"

"Còn chưa."

"Ta đi mua thức ăn cho anh."

"Đừng đi." Viên Úc Thần giữ chặt Sân Mộc. "Đã trễ thế này, ta nghỉ ngơi một lát là được."

Sân Mộc nghĩ nghĩ, chạy về phòng khách đem bánh kem nhỏ hôm nay Viên Cảnh Trạch đem tới cho Viên Úc Thần. "Sự tình ở KM thế nào?"

"Đã giải quyết cơ bản, còn lại giao cho người khác."

"Tiêu Duệ An đâu?" Sân Mộc nhớ đến Tiêu Duệ An bị mình cắn.

Viên Úc Thần cởi áo khoác đặt xuống đất, thả lỏng cơ thể mỏi mệt dựa vào giường Sân Mộc. "Lúc đi rất hoảng loạn, chưa có tiếp nhận kiểm tra."

"Lão trốn không thoát, virus tang thi hoàng cũng không phải dễ dàng tinh lọc." Sân Mộc đắc ý.

Nhìn biểu tình kiêu ngạo của Sân Mộc, trong mắt Viên Úc Thần hiện lên ý cười.

Sân Mộc ríu rít nói không ngừng, nửa ngày không thấy Viên Úc Thần có động tĩnh, Sân Mộc quay đầu nhìn lại thấy Viên Úc Thần đã dựa vào đầu giường ngủ mất.

Đáy mắt Viên Úc Thần mang theo sự mỏi mệt, Sân Mộc biết mấy ngày nay Viên Úc Thần vẫn đang vội vàng kế hoạch tác chiến trong cuộc diễn tập, nửa đường lại kết thúc huấn luyện đuổi tới KM dẹp yên sự kiện tập kích, mấy ngày không ngủ không nghỉ nhất định mệt đến chết rồi.

Chăm chú nhìn ngũ quan Viên Úc Thần, Sân Mộc trầm mặc hồi lâu, cẩn thận đỡ Viên Úc Thần để y nằm xuống.

Đối với sự kiện tập kích tòa KM Sân Mộc giấu đi thiếu niên kỳ quái kia, loại ràng buộc rung động này làm Sân Mộc hiểu được có lẽ KM chỉ là bắt đầu câu chuyện, mọi thứ còn chưa kết thúc.

Đắp chăn cho Viên Úc Thần, Sân Mộc lặng lẽ cuộn bên người Viên Úc Thần nằm xuống. "Ta muốn vì anh làm chút gì đó." Sân Mộc nhỏ giọng bên tai Viên Úc Thần nói.

Viên Úc Thần duỗi tay đem Sân Mộc ôm vào ngực, nhắm chặt hai mắt, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên một độ cung nhè nhẹ.

"Ta cũng vậy."

==========================
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.