Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Viên Úc Thần làm việc suốt đêm cho đến hừng đông mới nằm nghỉ, khi Sân Mộc xuất phát đến học viện Viên Úc Thần vẫn còn chưa tỉnh, Sân Mộc cũng không đi quấy rầy y, ăn sáng xong liền cùng Viên Cảnh Trạch trở lại học viện.

Viên Cảnh Trạch đưa Sân Mộc đến túc khu, dặn dò vài câu rồi rời đi. Sân Mộc nhàm chán ở một mình, bèn dứt khoát đi dạo quanh học viện.

Toàn quân diễn tập khiến Sân Mộc thành người nổi tiếng, đi trong học viện đưa tới không ít cái ngoái nhìn, đồng thời Sân Mộc nghe được nhiều nhất chính là trò chơi "Tận thế", điều này làm cho Sân Mộc không khỏi nhíu mày.

"Sân Mộc!" Trác Kỳ Bảo từ xa chạy tới, đầu tóc xanh mượt phá lệ bắt mắt.

Nhấc chân ngăn cản cái ôm nhiệt tình của Trác Kỳ Bảo, đối với biểu tình mất mát ủy khuất của Trác Kỳ Bảo làm như không thấy. "Xuẩn là một loại bệnh, ngươi chính là xuẩn cỡ ung thư thời kì cuối."

"Ta không phải là muốn biểu đạt một chút tình cảm với ngươi hay sao?" Trác Kỳ Bảo ngượng ngùng theo cạnh Sân Mộc.

Sân Mộc nhướng mày "Ngươi yêu ta?"

"Tôn kính!" Cảm thấy nguy hiểm, Trác Kỳ Bảo nhanh bỏ sang một bên. Cái này chính là tai họa sát tinh, cậu cũng không dám có tâm tư gì đó.

Không muốn lại rối rắm vấn đề này, Trác Kỳ Bảo tò mò đi theo Sân Mộc. "Sân Mộc, mấy ngày nay ngươi đi đâu chơi?"

"Vì sự nghiệp du lịch của nhân loại đi góp vào một phần sức nho nhỏ." Mặc kệ Trác Kỳ Bảo nghe hiểu hay không, Sân Mộc ngồi xuống mặt cỏ. "Gần đây có gì náo nhiệt?"

"Tất cả đều điên rồi." Trác Kỳ Bảo ngồi theo Sân Mộc. "Đầu tiên là tin tức nguyên soái đính hôn nháo đến oanh oanh liệt liệt, đến nay còn chưa biết hôn ước giả là ai."

"Còn có trò chơi "Tận thế" chúng ta chơi trước đây không lâu." Trác Kỳ Bảo thần bí tới gần Sân Mộc bát quái. "Không nghĩ tới lại là trang bị cho huấn luyện trong Cửu Quân, hiện nay còn chưa phát hành, cái chúng ta dùng chính là bản thí nghiệm đầu tiên."

Nghe Trác Kỳ Bảo thì thầm nói nhỏ tin tức, ánh mắt Sân Mộc hơi ám.

"Đúng rồi Sân Mộc!" Trác Kỳ Bảo dường như nghĩ tới cái gì, móc một tấm thẻ kim loại đưa cho Sân Mộc. "Năm ngày sau khu vực K có một hoạt động triển lãm văn hóa cổ, đây là thư mời cha ta cho, cùng đi xem đi?"

Sân Mộc hai mắt nhìn lại, cũng không để ý thu hồi. "Mẫu thân Bách An Ngưng thế nào?"

"Không có vấn đề gì lớn, ta đã an bài bác sĩ ở đó."

Sân Mộc gối hai tay nằm trên cỏ, nhìn không trung không biết đang suy nghĩ gì. "Trác Kỳ Bảo, Thập Thất Quân của Quân Thiệu rốt cuộc vì sao lại thế?"

Trác Kỳ Bảo "sách" nhẹ một tiếng, trầm mặc nửa ngày, rối rắm không biết nên nói như thế nào. "Chuyện cũ mười năm trước, lúc ấy nháo đặc biệt lớn, khi đó Viên gia mới vừa xảy ra chuyện."

"Liên lụy đến Viên gia?" Sân Mộc ngoài ý muốn.

"Lúc ấy có một nhóm vũ khí kiểu mới muốn đưa vào chiến đấu, nhưng bên trong lại xảy ra sự cố, khiến cho toàn quân bị diệt, quan chỉ huy tối cao của quân bộ chính là gia chủ Viên gia."

"Thập Thất Quân làm hậu viện lại rất lâu không đến, Quân Thiệu là quan chỉ huy nói không rõ, sau đó không biết vì nguyên nhân gì Quân Thiệu lại giết người, người bị giết thế mà là một trung tướng. Theo lý với tội danh này cho dù không phán tử hình, cả đời cũng sẽ bị lưu đày, chính là......" Trác Kỳ Bảo không nói thêm gì nữa.

Sân Mộc trầm mặc, hoang mang trong lòng ngày càng nhiều. Viên Kình Thiên vì chuyện năm đó mà dị năng bị phế, còn mất hai chân, Quân Thiệu làm hậu viện, theo lý thì Viên Úc Thần hẳn phải cực kỳ hận Quân Thiệu, nhưng vì sao khi đề cập đến Quân Thiệu Viên Úc Thần lại có biểu tình hoài niệm kia?

Nghĩ trăm lần cũng không ra, Sân Mộc liễm đi trầm tư trong đáy mắt, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Sân Mộc, ngươi đi đâu?"

"Đi ăn cơm."

Viên gia, Thập Thất Quân, trong này nhất định giấu bí mật không thể cho ai biết.

"Lão sư!" Nhìn nam nhân đang chờ trong phòng mô phỏng, Mễ Phi vui sướng chạy qua. "Lão sư, đây là rượu trái cây ta mang đến cho người, thúc thúc ta tự mình nhưỡng."

Nam nhân liếc nhìn vết bầm chưa tán trên khóe mắt Mễ Phi, không tỏ vẻ gì nhận lấy rượu. "Không ai đến cùng ngươi?"

"Không ai, ta rất cẩn thận."

Từ trước đến nay nam nhân không nói nhiều lời vô nghĩa, xoay người tiến vào khu thao tác mô phỏng. "Bắt đầu đi, đem bài tập ta lưu lại nộp lên đây."

"Hảo!" Theo nam nhân tiến vào, trộm ngắm sườn mặt nghiêm túc của nam nhân, lòng Mễ Phi có chỗ giống như bị miêu cào. "Lão sư......"

Mễ Phi ấp a ấp úng không biết nói như thế nào. "Lão sư, người đồng ý thu ta làm học sinh sao?"

Động tác tay nam nhân ngừng lại, nhàn nhạt nhìn Mễ Phi bất an, nửa ngày mới tiếp tục nói. "Ta nói được thì làm được."

"Nói được thì làm được?" Có ý gì? Mễ Phi ngây người.

"Toàn quân diễn tập." Thấy Mễ Phi ngu ngốc đáng thương, nam nhân hiếm khi nói nhiều nhắc nhở.

Mễ Phi ôm đầu nghĩ nửa ngày, đôi mắt dần dần tỏa sáng. "Đúng vậy, người từng đáp ứng với ta, nếu trong toàn quân diễn tập ta lấy được thành tích tốt, người liền nhận ta làm học sinh!"

Thấy Mễ Phi vui vẻ, nam nhân mặt không đổi sắc tiếp tục động tác trên tay, cả ánh mắt cũng không cấp cho Mễ Phi một cái. "Trong lúc học, phải nghiêm túc nghe giảng bài."

"Rõ!" Mễ Phi cúi chào.

Nghe nam nhân truyền thụ kiến thức chuyên nghiệp về quân hạm, Mễ Phi nhịn không được bớt thời giờ hỏi "Lão sư, người tên là gì?"

"...... Long Khoang."

"!!!" Mễ Phi mở to hai mắt. Long Khoang? Cơ giới đại sư đệ nhất Liên Bang??

Mễ Phi đột nhiên cảm thấy trên trời vứt xuống một cái bánh nhân vàng thiệt lớn, đem cậu nện đến đầu váng mắt mọc sao.

Sân Mộc nằm trên giường nhìn ánh sao trên bức tường ảo, mấy ngày gần đây hắn cảm thấy dị năng mơ hồ có dấu hiệu đột phá, nhưng Sân Mộc lại vui không nổi. Vết rạn tinh hạch trong đầu đến nay còn chưa chữa khỏi, ẩn chứa đe dọa khiến thần kinh Sân Mộc ngày ngày đều căng thẳng.

Đột nhiên nghĩ đến thiên thạch kỳ quái có được ở khu phố cổ, Sân Mộc từ trên giường ngồi dậy, do dự một lát rồi móc thiên thạch từ không gian khí ra.

Ngày ấy bị thiên thạch đốt đến đau đớn làm Sân Mộc cảnh giác, thử lấy ra một viên tương đối nhỏ, màu vàng lớn cỡ quả táo xanh, chung quanh như được khảm mảnh nhỏ kim cương, trong bóng đêm lấp lánh ánh quang.

Thiên thạch lơ lửng trong lòng bàn tay, tuy rằng không có đụng vào, nhưng tiếp xúc gần cũng đã làm cả người Sân Mộc khô nóng, ngực phảng phất như thiêu đốt thành một đoàn lửa lớn.

Xác định tinh hạch trong đầu vẫn hoàn hảo, Sân Mộc thử dẫn ra một sợi dị năng, cẩn thận tầng tầng vây quanh thiên thạch, chậm rãi thăm dò vào trung tâm thiên thạch.

Trong dị năng màu xanh, thiên thạch phát sáng ngày càng thịnh, cùng lúc đó, một tầng sương mù màu tím mắt thường có thể nhìn thấy tản ra từ trong thiên thạch, hung hăng cắn nuốt dị năng Sân Mộc.

Sân Mộc đồng tử co rút, dây dưa không dứt cùng sương mù trong thiên thạch, đột nhiên, tia sáng thiên thạch bị nổ tung, vài làn sương tím tiến vào cơ thể Sân Mộc, Sân Mộc nén không nổi, ở trên giường phun ra ngụm máu đen.

Cơ thể như bị xé nát đau nhức khiến Sân Mộc run rẩy, đồng tử co rút, Sân Mộc không cách nào che giấu được khiếp sợ. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, trong thiên thạch này lại là virus thuần túy, virus tang thi!

Loại cảm giác này hắn quá quen thuộc, vạn năm trước virus bùng nổ, tận thế buông xuống, loại huyết vụ đó tuy rằng loãng nhưng vẫn đủ trí mạng, cùng với sương tím trong thiên thạch vừa rồi hoàn toàn giống nhau.

Bất đồng chính là, virus trong thiên thạch quá mức thuần túy, vạn năm trước kia huyết vụ nhiễm hồng thiên địa đến trăm năm không tán, chính là vẫn loãng hơn sương tím trong thiên thạch vừa rồi.

Sân Mộc thần sắc quỷ dị nhớ lại lúc ấy, lão bản ria mép nói chiến tranh tinh tế tám trăm năm trước, một tiểu tinh cầu hoang lệch khỏi quỹ đạo vũ trụ, chạm vào một tinh cầu không người cùng lúc đi qua Lam Á tinh, tinh cầu chia năm xẻ bảy, thiên thạch bay xuống Lam Á tinh.

Nếu nói virus ở địa cầu vạn năm trước cũng đến từ viên tinh cầu này, mà vạn năm sau viên tinh cầu này bị hủy diệt, vì sao mảnh vỡ thiên thạch không làm Lam Á tinh cũngp lâm vào ngày chết?

Mặt khác, nếu virus ở địa cầu đến từ thiên thạch, vậy vạn năm trước viên tinh cầu này nhất định đã trải qua va chạm, thiên thạch bay vào địa cầu, cho nên mới mang đến tận thế.

Dần dần có gì đó sáng tỏ trong đầu, thế nhưng chỗ ký ức bị thiếu lại làm Sân Mộc thống khổ. Một khi đã như vậy, nguồn virus ở nơi nào? Hắn hẳn là đã từng thấy qua, nhưng vì cái gì lại nghĩ không ra.

Theo lý thân là tang thi, virus đối với Sân Mộc sẽ không gây tổn hại gì, hoặc càng giống như tiếp viện, hiệu quả hơn cả tinh hạch. Nhưng virus trong thiên thạch quá mức thuần túy thô bạo, chỉ vài mảnh đã làm Sân Mộc không chống đỡ được.

Ngực bị thiêu nóng kéo xé dữ dội, Sân Mộc lại phun thêm một ngụm máu đen, đành phải tạm thời thu hồi thiên thạch, đợi hôm khác lại tiếp tục thăm dò.

Quang não bên kia vài lần phát tới tin tức đều bị Sân Mộc xem nhẹ, Viên Úc Thần tinh thần không yên chỉ lo Sân Mộc gặp chuyện ngoài ý muốn, liền lợi dụng hệ thống được trang bị trên quang não Sân Mộc trước đó cưỡng chế kết nối tin tức hai bên.

Chờ khi màn hình giả lập bắn lên, Viên Úc Thần liền thấy Sân Mộc đang ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng tím tái còn lưu lại vết máu chưa kịp lau, một bãi máu đen trên đệm giường màu trắng phá lệ chói mắt.

"Tiểu Mộc!!"

Tiếng còi cảnh báo vang vọng toàn bộ học viện, viện sinh nhốn nháo rời giường tụ tập bên ngoài ký túc xá sôi nổi nghị luận, người máy bảo an trí năng cũng xuất động toàn bộ, cảnh báo phòng vệ bậc 1.

Mặc Lung Ỷ theo sau các đạo sư niên cấp vội vàng tiến vào khu giám sát, thần sắc ngưng trọng. Lôi Minh bên cạnh giải thích "Tuy chỉ trong nháy mắt nhưng thật sự là cảnh báo có dị thể xâm nhập."

"Áp bức mãnh liệt ít nhất cũng 3S, mỗi người đều có thể cảm nhận được." Mặc Lung Ỷ đè nặng ngữ khí.

"Khắp nơi đều đã được cấm nghiêm, an ninh phòng hộ cũng khởi động toàn bộ." Quân Thiệu nói.

"Cho viện sinh quay về ký túc xá, không được ra ngoài trước khi có báo động liên lạc. Hộ Vệ Đoàn tuần tra các khu ký túc ngăn ngừa việc ngoài ý muốn, theo dõi toàn bộ học viện, cần phải tìm ra dị thể xâm nhập!"

"Rõ!!"

Sân Mộc nhanh chóng đem vết máu xử lý sạch sẽ, hắn nghe được rất rõ tiếng ầm ĩ bên ngoài, đám người Trác Kỳ Bảo cũng lần lượt gửi tin nhắn dặn dò, Sân Mộc vừa chột dạ vừa sợ hãi, hắn cũng không nghĩ tới sẽ nháo ra thành như vậy.

Đem tất cả chứng cứ gây án hủy thi diệt tích, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, Sân Mộc ra khỏi phòng đi mở cửa, còn chưa kịp thấy rõ người tới, liền bị người gắt gao ôm vào trong ngực.

"Úc Thần?" Sân Mộc thử ôm lại Viên Úc Thần.

Viên Úc Thần thả Sân Mộc ra, nhanh nhẹn đem người mang vào nhà. Nhìn một thân quân trang chưa kịp thay của Viên Úc Thần, Sân Mộc kéo người trở về phòng ngủ. "Học viện không phải cấm nghiêm sao? Anh vào bằng cách nào?"

"Động tĩnh trong học viện là em nháo ra?" Viên Úc Thần biểu tình nghiêm khắc.

Sân Mộc vò đầu, chột dạ không dám đối diện với Viên Úc Thần. "Đây là ngoài ý muốn."

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!!" Viên Úc Thần kéo Sân Mộc đến trước mặt mình, tức đến muốn đem tiểu tang thi này đánh cho một trận.

Cửu Quân diễn tập ở gần đây đã hai ngày, nửa đêm y nhận được tin tức dị thường từ quang não Sân Mộc, cưỡng chế kết nối với quang não Sân Mộc, lại nhìn thấy tiểu tang thi làm người không bớt lo này thương tích đầy người. Lập tức bất chấp tất cả, ném đi kế hoạch tác chiến chưa hoàn thành vội vàng chạy đến.

Sân Mộc rối rắm cắn ngón tay, không biết nên nói rõ với Viên Úc Thần như thế nào. Thấy Viên Úc Thần có vẻ thật sự bị chọc tức không nhẹ, Sân Mộc ngượng ngùng nói "Ta tìm được nguyên nhân tận thế bùng nổ vạn năm trước."

Viên Úc Thần hơi giật mình, Sân Mộc kéo Viên Úc Thần ngồi xuống, cẩn thận lấy thiên thạch ra cho Viên Úc Thần xem.

"Thiên thạch?" Viên Úc Thần ngưng mi.

"Anh nhất định thấy qua rồi đi." Sân Mộc cũng không ngoài ý muốn khi Viên Úc Thần biết loại thiên thạch này. Tiếp theo Sân Mộc đem chuyện làm sao có được loại thiên thạch này, lại như thế nào suy đoán ra lai lịch thiên thạch tỉ mỉ nói với Viên Úc Thần.

"Cái tinh cầu hoang kia kỳ thật chính là vật chịu tải virus, vạn năm trước xảy ra va chạm khiến một ít mảnh vụn tiến vào địa cầu, mang theo virus tận thế, sương đỏ trong ngày tận thế kỳ thật chính là sương tím loãng của virus nguyên thể trong thiên thạch."

"Vạn năm sau, viên tinh cầu này lại va đập lần nữa, thiên thạch tiến vào Lam Á tinh, nhưng vì sao không mang đến virus, đến bây giờ ta còn chưa tìm được nguyên nhân."

Sân Mộc nhíu mày suy tư. "Ta cảm thấy trước kia ta hẳn đã thấy qua thứ này, nhưng ta nghĩ không ra."

Viên Úc Thần nhíu mày nhìn kia viên thiên thạch nho nhỏ, loại thiên thạch mảnh nhỏ này đã từng có ở khắp nơi trên Lam Á tinh, người của viện nghiên cứu phân giải không ra thành phần trong đó, cuối cùng chỉ xử lý như một loại thiên thạch vứt đi. Lại không ai nghĩ đến, thứ đá nhỏ này lại là virus nguyên thể, hung thủ làm bùng nổ tận thế vạn năm trước.

"Chẳng lẽ tinh cầu này ngăn cách được virus?" Bên này Sân Mộc còn khổ khổ suy tư. Viên Úc Thần duỗi tay lấy thiên thạch thu vào không gian khí, Sân Mộc trừng to hai mắt muốn đoạt lại. "Đây là của ta!!"

"Không được!" Viên Úc Thần cường ngạnh.

Thấy Viên Úc Thần mặt hổ, Sân Mộc ủy khuất. "Sớm biết vậy không nói với anh!"

Sân Mộc một bộ muốn khóc, ngũ quan sắc bén của Viên Úc Thần mềm xuống, bất đắc dĩ vuốt đầu hắn. "Tính khí em không cần mạng, muốn để lại cho em, có phải hay không mỗi ngày em đều khiến cho mình thương tích đầy người?"

"Ta sẽ cẩn thận."

"Ta không tin." Đối với Sân Mộc tiểu hài tử chăn dê này, Viên Úc Thần đã không ôm hy vọng. Y có thể dung túng các loại hồ nháo của Sân Mộc, nhưng chuyện liên quan đến an ổn của tiểu tang thi này, Viên Úc Thần không có khả năng làm như không thấy.

"Quả nhân sinh khí." Sân Mộc buồn đầu ngã xuống giường không thèm phản ứng với Viên Úc Thần.

Nhìn Sân Mộc nổi giận, tuy rằng Viên Úc Thần rất bất đắc dĩ nhưng vẫn kiên trì. "Tiểu Mộc, ta lo lắng cho em."

"Quả nhân không nghe."

"......" Viên Úc Thần.

Nửa ngày không thấy động tĩnh, Sân Mộc nhảy lên. "Anh thật không nói!"

"Nói cái gì?"

"Dỗ dành ta a!"

"Được."

"Úc thần ngu ngốc!!"

"Đúng là ngốc, quả nhân còn hai viên lớn ni!" Tang thi hoàng đắc ý cười trộm.

—————————————————

Dạo gần đây thật sự post bài thấy hiu quá. Mấy bạn có còn theo dõi không ni!!!

Lần đầu mình edit truyện và cũng tự mình beta luôn nên mấy chương đầu (có vài chương chưa beta) còn nhiều chỗ sai sót, mọi người đọc đừng cười:)))) sẽ cải thiện từng ngày.

Hôm trước định edit thêm truyện "Tinh tế âm nhạc đại sư" nhưng nhìn mấy thuật ngữ mạng TQ hơi rối nên mình ngán, có ai biết nhà nào hay edit truyện thì đề cử đi, nghe bảo truyện đó hay lắm a~~~ mình hóng lắm mà chẳng thấy ai động vào.

Nói thật là cũng muốn làm thêm 1 bộ cơ mà ko có thời gian. Còn phải di mần kiếm cơm ni. Có ai biết bộ nào hay thì đề cử, trừ thể loại cổ trang và hiện đại nha. Dị giới thú nhân tương lai thì được. Có thời gian mình sẽ động.

Cuối cùng, dạo gần ít người theo dõi truyện quá nên mình đã quyết định ngưng post 1 tuần về quê. Thế thì tuần sau rồi tuần sau nữa gặp lại nhé. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nè!!!

??? Nhớ cho sao và cmt nhé haha

Not "nhớ like và share" ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.