Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiết học vũ khí - súng.

Nam nhân trung niên mặc chế phục huấn luyện màu đen đang linh hoạt tháo dỡ năm loại súng khác nhau, động tác nước chảy mây trôi làm người xem hoa cả mắt.

Súng bị tháo dỡ lần nữa được đem ráp lại, nam nhân trung niên xoay người đứng thẳng tắp, viện sinhvẫn luôn nghẹn khí lập tức bùng nổ, vỗ tayhoan hô như sấm. "Huấn luyện viên Lôi làm tốt lắm!"

Gương mặt với làn da ngăm đen của hán tử trung niên mơ hồ ửng đỏ, căng mặt quát "Dựa theo trình tự đội ngũ, khảo sát từng người, thành tích kiểm tra được xếp vào điểm cuối tốt nghiệp của môn."

Liên quan đến vấn đền tương lai, nét mặt học viên càng thêm khẩn trương. Sân Mộc sắc mặt như thường nhìn hàng trăm loại linh kiện trên bàn, bàn tay chậm rãi siết chặt, ánh mắt phiêu đãng vô định.

Bách An Ngưng lặng lẽ tới gần Sân Mộc, hạ giọng nói nhỏ "Một lát ta sẽ thả chậm động tác, ngươi nhìn kỹ."

Long Vũ cùng Mễ Phi liếc nhau, trong lúc huấn luyện viên Lôi xoay người nhanh chóng kéo người ra phía sau, đổi lên vị trí đứng trước Sân Mộc. "Ta cùng Mễ Phi lên trước, ngươi cố gắng dựa vào tiến lên." Bọn họ đều hiểu rõ Sân Mộc rất ngu ngơ đối với súng ống, trong lòng không khỏi có chút lo lắng cho Sân Mộc.

Trác Kỳ Bảo xoa xoa cái mũi, giọng nói hừ hừ. "Nhìn kỹ động tác của ta."

Bốn người liếc nhau một cái, Sân Mộc cong cong khóe môi không dễ phát hiện, khôi phục bình tĩnh trở lại.

Học viên dựa theo thứ tự từng người tiến lên khảo sát, ngẫu nhiên sẽ có chút khẩn trương mà làm sai động tác, như vẫn là hữu kinh vô hiểm được thông qua. Mấy người tận lực đem bản thân theo sát phía sau, cuối cùng vẫn đến lượt bọn họ.

Lo lắng liếc nhìn Sân Mộc, Bách An Ngưng cầm lấy linh kiện khẩu súng, chậm rì rì bắt đầu lắp ráp. Huấn luyện viên Lôi đứng một bên ghi chép khẽ chau mày, ánh mắt sắc bén.

Có lẽ vì động tác thả chậm nên khiến các học viên khác nhịn không được trở nên nôn nóng, châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi.

"Báo cáo, đã hoàn thành." Bách An Ngưng buông khẩu súng trong tay, hướng về huấn luyện viên Lôi cúi chào báo cáo.

Ánh mắt sắc bén của huấn luyện viên Lôi quét qua người Bách An Ngưng, Bách An Ngưng sét đánh không động tiếp nhận cái nhìn của huấn luyện viên Lôi. "Về đơn vị." Huấn luyện viên Lôi giơ tay ra hiệu.

"Rõ!" Cho Sân Mộc một ánh mắt, Bách An Ngưng lui về đơn vị.

Đến phiên Trác Kỳ Bảo, so với động tác của Bách An Ngưng vừa rồi thì Trác Kỳ Bảo cũng không khác là mấy, các học viên xem đến bực bội, huấn luyện viên Lôi trong lòng phát hỏa. "Trác Kỳ Bảo, đây không phải trình độ ngày thường của ngươi!"

"Báo cáo huấn luyện viên, hôm nay ra cửa không cẩn thận tông vào cửa,đầu óc bị chấn thương." Trác Kỳ Bảo nghiêm túc nói hươu nói vượn.

Tầm mắt huấn luyện viên Lôi dịch sang người Long Vũ và Mễ Phi đang chờ khảo sát. "Hai người các ngươi cũng tông vào cửa?"

"Báo cáo huấn luyện viên!" Mễ Phi cúi chào, biểu tình nghiêm túc thành thực. "Cửa bị Trác Kỳ Bảo nhận thầu, tôi là đầu óc mang theo không tốt."

"Tôi rất bình thường." Long Vũ dừng một chút, liếc nhìn huấn luyện viên Lôi một cái rồi cất cao âm thanh. "Nhưng vận may hôm nay chẳng ra gì."

Cơn tức của huấn luyện viên Lôi tăng lên, nhắm vào Sân Mộc mà nã pháo. "Đầu óc của ngươi thì thế nào."

Sân Mộc nhàn nhạt nhìn huấn luyện viên Lôi. "Chỉ số thông minh luôn của tôi luôn rất cao, nhưng thế nào thế giới này luôn đi ngược với chỉ số thông minh của tôi."

Huấn luyện khu vang lên một trận cười, sắc mặt huấn luyện viên Lôi xanh mét, trực tiếp phán cho bốn người kết quả là không đạt điều kiện. "Chờ đầu óc các ngươi trở lại như cũ rồi hãy đến lớp ta."

Bốn người thành công bị đuổi ra khỏi lớp hai mặt nhìn nhau, Long Vũ đỡ trán. "Vốn để Sân Mộc nhìn động tác chúng ta rồi làm theo mà đạt điểm tiêu chuẩn, miệng tiện cái gì."

"Chính ngươi còn không phải cũng nói hươu nói vượn, đều có trách nhiệm." Trác Kỳ Bảo lười nhác vươn vai, gối tay sau ót huýt sáo. "Chương trình học ấu trĩ như vậy cũng không có gì hứng thú, trốn học đi chơi đi."

"Không qua được điểm khảo sát tốt nghiệp chúng ta đều sẽ bị lưu ban." Long Vũ nhíu mày.

"Nhàm chán." Trác Kỳ Bảo bĩu môi.

"Ta muốn đi nghe bài giảng của Lan Mạt đạo sư." Mễ Phi đè nén kích động, rối rắm xoa tay. "Hôm nay chương trình dạy của Lan Mạt đạo sư là tháo dỡ quân hạm cùng trữ năng lượng."

"Lan Mạt? Đạo sư hệ cơ giới năm ba." Trác Kỳ Bảo suy tư.

"Ân, chính là nàng." Mễ Phi gật đầu. "Ta xem qua tư liệu của nàng trong học viện, xác thật là đại sư cơ giới, đã chế tạo 114 chiếc quân hạm, danh sách phi thuyền cùng quân hạm nàng đã duy tu càng nhiều không đếm xuể."

"Đi." Không đợi Trác Kỳ Bảo mở miệng, Sân Mộc đã đánh quyết định.

"Bách An Ngưng còn ở bên trong không có việc gì chứ?" Trác Kỳ Bảo do dự.

"Để cậu ta hảo hảo học đi." Sân Mộc bảo Mễ Phi. "Đi thôi."

Mễ Phi nhìn Long Vũ, thấy Long Vũ gật đầu, khó nén được vui vẻ trong lòng. "Lan Mạt đạo sư rất lợi hại, nàng chính là đại sư duy tu cơ giới đệ nhị của học viện."

"Đệ nhất là ai?"

"Đệ nhất là......"

Bốn người đến khu vực của năm ba, lén lút đi vào lớp 3 Lan Mạt đang dạy, chạm vào màn mô phỏng bên ngoài phòng, nhìn từ phía bên ngoài, máy chiếu chiếu ra một chiếc quân hạm đỏ đen đầy khí phách, hai bên quân hạm bị tháo dỡ phân tán đầy linh kiện.

Nữ nhân tóc ngắn mặc chế phục màu lam đi xung quanh giảng giải tác dụng của mỗi loại linh kiện cho từng người, viện sinh lớp 3 cẩn thận ghi chép lời nữ nhân nói.

Mễ Phi nghe nữ nhân giảng dạy đã mở ra ghi chép trong quang não, động tác thuần thục vừa nhìn liền biết không phải lần đầu.

Tầm mắt Sân Mộc xuyên qua những linh kiện rườm rà kia, dừng trên người một thanh niên. Dường như cảm nhận được cái nhìn của Sân Mộc, Trọng Tử Vũ theo trực giác quay đầu lại, hai mắt chạm vào nhau, Trọng Tử Vũ nhướng mày, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.

Mễ Phi như mê như say víu vào cửa sổ nghe giảng, đột nhiên có một tiếng vang lớn đem cậu hết hồn nhảy dựng. Tiếng vang lớn này không chỉ đem cậu dọa sợ, cũng đánh gãy chương trình học mô phỏng trong phòng.

Trọng Tử Vũ khom lưng nâng chiếc ghế trên mặt đất dậy, nhàn nhạt hướng phía Lan Mạt cúi đầu. "Xin lỗi lão sư, là ta không cẩn thận." Ngược lại nhìn phía ngoài cửa sổ. "Bị người bên ngoài làm giật mình." Trọng Tử Vũ nói khiến cho mọi người trong phòng mô phỏng đều nhìn ra bên ngoài, Mễ Phi lập tức có chút vô thố.

Sân Mộc dám lấy uy danh tang thi hoàng của hắn ra nói, nhãi ranh hỗn đản này tuyệt đối là cố ý.

Lan Mạt thu hồi giáo trình trong tay, mở cửa phòng mô phỏng đi ra. "Các ngươi là viện sinh của lớp nào?"

"Báo cáo lão sư." Long Vũ đứng thẳng. "Chúng ta là tân viện sinh năm nhất."

"Tân sinh?" Lan Mạt nhíu mày. "Tân sinh tới hệ cơ giới làm gì?"

"Nghe giảng bài!" Trác Kỳ Bảo tròng mắt chuyển động, nghiêm túc đáp lại. "Chúng ta nghe nói Lan Mạt đạo sư là đại sư hệ cơ giới của học viện, bởi vì trong lòng ngưỡng mộ, cho nên đặc biệt đến nghe đạo sư giảng. Viện sinh trong trường có thể tự do lựa chọn chương trình nghe giảng đi."

Trọng Tử Vũ đi ra, mặt mày u ám mang theo tia châm chọc. "Tự do lựa chọn chương trình nghe giảng là ngoại khóa, hơn nữa, chỉ dành cho viện sinh cùng khóa, tân sinh năm nhất không có quyền hạn."

"Ngươi kỳ thị sao!" Trác Kỳ Bảo phẫn nộ.

"Là do ta muốn học, mặc kệ bọn họ." Mễ Phi ngăn Trác Kỳ Bảo lại, khom lưng với Lan Mạt. "Thực xin lỗi đạo sư, là ta làm trái nội quy học viện."

Lan Mạt kỳ quái liếc nhìn Mễ Phi. "Ngươi muốn học cơ giới?"

"Vâng." Mễ Phi gật đầu khẳng định.

"Vậy trước kia vì sao ngươi không vào hệ cơ giới."

Mễ Phi do dự, trầm mặc một lát sau, đột nhiên đứng thẳng âm thanh đầy kiên nghị. "Ta muốn làm tướng quân, vào hệ cơ giới sẽ không có cách nào làm tướng quân được!"

"Phốc!" Lan Mạt bật cười.

Sân Mộc vẫn luôn trầm mặc duỗi tay cầm lấy bả vai Trác Kỳ Bảo ngăn cậu ta xúc động, lạnh mắt liếc nhìn Trọng Tử Vũ, Sân Mộc xoay người rời đi. "Đi."

"Sân Mộc!" Trác Kỳ Bảo không phục.

Long Vũ im lặng lắc đầu, túm lấy Mễ Phi rời đi. "Đi thôi, đừng nháo."

Trọng Tử Vũ đút tay vào túi thờ ơ nhìn theo bóng Sân Mộc, sâu trong mắt đen lạnh lẽo khẽ động mạt quỷ dị khó lường.

"Sân Mộc!" Trác Kỳ Bảo tức giận đuổi theo Sân Mộc chất vấn. "Vì sao ngươi không cho ta tấu hắn!"

"Không phải lúc." Hiện tại hắn, đánh không lại hắn ta.

Không hiểu được ý tứ trong lời Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo trong lòng nghẹn khí. Sân Mộc nguy hiểm nheo mắt, nhân loại đáng chết dám tính kế hắn, chờ dị năng hắn khôi phục, nhất định tự tay xé xác hắn ta.

Mễ Phi bị Long Vũ lôi đi ủ rũ cụp đuôi, Long Vũ an ủi vỗ vỗ đầu cậu ta. "Đừng buồn, nếu ngươi thật sự muốn học, cũng có thể tìm thúc thúc dạy cho ngươi."

"Thúc thúc dạy đều là lý luận, ta muốn thực hành trên vật thật." Mễ Phi bĩu môi lải nhải.

"Chúng ta vừa vào học viện, sau này còn rất nhiều thời gian."

Ba người mất hứng trở về, Sân Mộc cùng ba người tách ra trở về tiểu viện, không khí nhiều thêm hơi thở một người làm tối tăm trong lòng hắn tiêu tán đi không ít. Đi vào nhìn vị khách trong nhà, trên mặt Sân Mộc hiện lên một mạt ý cười chân thật.

"Phàn Diệp, Úc Thần cũng tới sao?" Sân Mộc lao lên sô pha ôm gối, cười với Phàn Diệp.

Phàn Diệp cười, buông máy tính trong tay. "Nguyên soái thân thể vẫn tốt, công việc ở Cửu Quân nhất thời bận rộn không thể rời đi, nên để ta tới xem ngươi ở học viện có thích ứng không?"

"Khá tốt, khá tốt." Sân Mộc vui vẻ gật đầu. "Ngươi chăm sóc y thật tốt, ta nhớ ta sẽ về thăm y."

Buồn cười nhìn Sân Mộc đầy sức sống, Phàn Diệp nhớ tới giao phó khi nảy của Viên Úc Thần, từ trong không gian khí lấy ra một hộp kim loại. "Sân thiếu, đây là nguyên soái bảo ta đưa cho ngươi."

Ngửi thấy hương vị quen thuộc, Sân Mộc đoạt lấy chiếc hộp trong tay Phàn Diệp, mở ra liền thấy tinh hạch tràn đầy trong hộp, Sân Mộc cười đến cong mắt. "Cám ơn ngươi Phàn Diệp."

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Sân Mộc, Phàn Diệp nhịn không được duỗi tay xoa xoa tóc hắn. "Nguyên soái rất quan tâm ngươi, đừng làm cho y phải lo lắng."

"Ngươi nói ta làm y lo lắng." Sân Mộc cất đi tinh hạch bảo bối, đúng lý hợp tình phản bác. "Lần sau sẽ không gặp vận may chờ ta tới cứu y như vậy."

Sân Mộc "thiên chân" làm Phàn Diệp muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể âm thầm thở dài, đem lời đến đã bên miệng nuốt xuống. "Hảo, ta sẽ đem lời nói hoàn chỉnh của ngươi gửi lại cho nguyên soái."

"Lần sau ngươi để y đến thăm ta."

"Ta tới Sân thiếu không thích sao?" Phàn Diệp nói có chút tức giận.

Sân Mộc nghiêm túc nghĩ nghĩ, nghiêm túc gật đầu. "Ta rất cao hứng khi ngươi đến thăm ta, nhưng nếu Úc Thần đến ta sẽ càng cao hứng hơn."

Phàn Diệp vui vẻ. "Không có lương tâm."

Sân Mộc đứng dậy nhìn thời gian "Thời gian đã muộn, ngươi muốn lưu lại ăn cơm không?"

"Hảo a." Phàn Diệp không câu nệ liền đồng ý. "Tốt nghiệp nhiều năm như vậy không có ăn lại cơm của học viện, nếm thử cũng được, lấy lại ký ức đã qua."

"Ta đi gọi." Sân Mộc xua xua tay đi vào phòng lấy máy tính.

Trở về phòng ngủ, Sân Mộc cầm lấy máy tính bên mép giường đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, trong chớp mắt liền khựng lại, mở quang não trên tay ra.

Quang não đầu bên kia, gương mặt Tề Lăng Mạt rất nhanh xuất hiện trên màn hình.

"Tề Lăng Mạt, đồ của ta đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.