Bát Hỉ mới truyền tin qua, Lạc Phi đã kết nối âm thanh với Lạc Khắc, rất nhanh, tiếng của Lạc Khắc truyền tới: “Phi nhi, em hiện tại đang ở đâu?”
Trong tiếng nói của Lạc Khắc có chút tạp âm, xung quanh hình như có âm thanh khác đang quấy nhiễu, Thời Yến nghiêm túc lắng nghe, tựa hồ là tiếng gào rú của dã thú gì đó, còn có tiếng cầu xin của nhân loại, nhưng vô cùng mơ hồ, Thời Yến không dám xác định mình có nghe lầm hay không.
Lạc Phi liên lạc được với anh trai, vô cùng vui vẻ, căn bản không chú ý đến âm thanh kỳ quái đó, vừa gật đầu vừa nói: “Anh đã bắt được ma thú rồi sao, hiện tại em qua đó sẽ có linh sủng hả?”
“Đợi lúc em qua đây có lẽ là được.” Thanh âm Lạc Khắc mang chút khàn khàn thị huyết: “Ma thú này hơi không nghe lời, Phi nhi em đi chậm một chút, linh sủng hình rắn lần trước không có được cũng không sao, anh tìm con này đảm bảo em sẽ thích!”
“Anh, bên cạnh em có người đi chung.” Lạc Phi nói, “Khi em vào đây bị ma thú tập kích, tiêu hết linh lực, đồ trên người cũng rớt mất, là cậu ấy giúp em, cậu ấy qua cùng em.”
Lạc Khắc trầm mặc một lát, hỏi: “Là ai, tên gì? Ngự linh sư cấp mấy?”
Lạc Khắc hỏi cực không khách khí, hiển nhiên không ngờ Lạc Phi sẽ để liên kết âm thanh phóng ra cho Thời Yến nghe, Lạc Phi có chút lúng túng nhìn Thời Yến một cái: “Em còn không biết cậu ấy tên gì, cậu ấy là một ngự linh sư hoàng cấp… chính là chủ nhân của ma thú hình rắn mà em nói với anh lần trước.”
“Hử?” Lạc Khắc nghe thế, lập tức hưng trí, cùng lúc này, bên phía gã đột nhiên truyền tới một tiếng kêu gào thảm thiết.
Âm thanh Lạc Khắc khựng lại, sau đó vội nói: “Mang cậu ta qua đi, anh đi bắt linh sủng cho em, Phi nhi ngoan, đợi lát gặp.”
Lạc Phi vui vẻ tắt máy liên lạc, căn bản không phát giác có bất cứ cái gì không thỏa đáng.
Bát Hỉ vì cách Thời Yến khá xa, không cách nào ghi lại hình ảnh cho Thời Yến xem, nhưng thông qua miêu tả của nó, Thời Yến hiểu, Lạc Khắc bắt ma thú cho Lạc Phi hoàn toàn là nói dối, gã ngắm trúng linh sủng tuyết lang của một ngự linh sư lục cấp, thấy đối phương không nguyện ý bỏ ra, Lạc Khắc liền ỷ mình là ngự linh sư thanh cấp, bắt ngự linh sư lục cấp kia và sủng vật của hắn nhốt vào lồng bảo khí của mình.
Vì để tuyết lang thoát khỏi khế ước với chủ nhân, Lạc Khắc bỏ thuốc tuyết lang, tuyết lang bản tính thị huyết, sau khi mất thần trí, dưới sự dẫn dắt của Lạc Khắc, dần xem chủ nhân của mình là thức ăn.
Đồng thời Lạc Khắc bắt đầu bức ép ngự linh sư đó, chỉ cần hắn đáp ứng hủy khế ước, liền thả hắn, nhưng ngự linh sư kia thà chết không theo, mà tiếng thét truyền tới từ phía Lạc Khắc qua máy liên lạc mới nãy, rõ ràng là tiếng thét của ngự linh sư lục cấp bị linh sủng của mình cắn!
Biết rõ tất cả, sao Thời Yến còn đứng yên được, kéo Lạc Phi nhanh chóng đi tới chỗ Lạc Khắc theo Bát Hỉ chỉ dẫn.
Lạc Phi bị Thời Yến kéo, thấy sắc mặt Thời Yến cực kỳ âm trầm khó coi, trong lòng sợ hãi. Lúc này trong lòng Thời Yến rất tức giận, thực lực ngự linh sư lục cấp bình thường che giấu cũng do cảm xúc mất khống chế mà không tiếp tục giấu nữa, Lạc Phi bị uy áp tỏa ra trên người Thời Yến chấn khiếp, không dám nói nhiều, vội vã theo Thời Yến đến chỗ Lạc Khắc.
Rất nhanh, bọn họ tới trước lưới cảnh báo, bước qua lưới cảnh báo này, phía trước chính là nơi ngự linh sư thanh cấp kiểm tra. Lúc họ xuyên qua lưới cảnh báo, lưới cảnh báo không chỉ truyền tới âm thanh cảnh báo, hơn nữa còn ra tay ngăn cản một chút, chỉ có đột phá được lưới cảnh báo mới qua được.
Thời Yến thấy phía trước là tấm lưới đã phát động cảnh báo, nâng tay thả Cửu Trọng Sát bay ra, lúc này Thời Yến không thèm che giấu thực lực nữa, y thao túng Cửu Trọng Sát nhanh chóng va đụng lưới cảnh báo, dao động linh lực sinh ra khiến Lạc Phi nhanh chóng lùi về vài bước, cô vốn còn chưa hồi phục, do không kịp phòng bị, suýt nữa bị chấn động này đả thương. Lạc Phi quay đầu hồ nghi không thôi nhìn Thời Yến, thấy Thời Yến không chịu chút ảnh hưởng nào, thậm chí vì để tốc chiến tốc thắng, hai mắt Thời Yến nhanh chóng biến thành màu bạc, theo ‘thời gian’ xuất hiện, linh lực lan tràn xung quanh lưới cảnh báo thoáng cái đứng lại, Cửu Trọng Sát của Thời Yến lại tấn công lần nữa, nhẹ nhàng đột phá lưới cảnh báo.
Thu hồi Cửu Trọng Sát, hai mắt biến về màu bình thường, Thời Yến bước vội qua tấm lưới.
Lạc Phi thấy thế, vội đè nén chấn động trong lòng, đi theo.
Kỹ năng thiên phú ‘thời gian’ của Thời gia…
Lạc Phi nhìn bóng lưng vội vàng của Thời Yến, chấn động trong lòng không cách nào bình ổn, nhớ tới lần đầu gặp mặt cô cư nhiên dự định ỷ thế hiếp người, Lạc Phi thầm thấy may mắn hôm đó không chọc giận Thời Yến. Đồng dạng trong sáu gia tộc lớn, Lạc Phi hiểu rất rõ người có thể tu luyện được kỹ năng thiên phú sẽ được gia tộc xem trọng thế nào, khó trách một ngự linh sư hoàng cấp lại vào được năm tư, tuy nhìn Thời Yến không còn nhỏ tuổi, nhưng ai lại biết, y ở Thời gia lại có địa vị thế nào….
Cư nhiên quên hỏi tên y…
Lạc Phi phiền não trong lòng, nhanh chóng đuổi theo Thời Yến.
Cô chìm trong chấn động bởi thực lực của Thời Yến, suýt quên mất anh trai còn đang tìm linh sủng cho mình, khi cô và Thời Yến cuối cùng đuổi đến nơi, tình hình trước mắt khiến Lạc Phi kinh ngạc!
Lúc này Lạc Khắc đưa lưng về phía họ, trước mặt Lạc Khắc, có một cái lồng rộng hai mét, đó là bảo khí của Lạc Khắc. Là em gái Lạc Khắc, Lạc Phi đương nhiên biết rõ, nhưng lúc này trong bảo khí lại giam cầm một ngự linh sư toàn thân đẫm máu, cùng một con tuyết lang đã không còn bình thường!
Tuyết lang tuy hung hãn, nhưng sau khi bị nhân loại thu phục, lại có thể trở thành linh sủng trung tâm nhất, hơn nữa có tính công kích cực mạnh, toàn thân da lông trắng dày, nhìn cực kỳ uy phong. Nhưng lúc này lông trắng toàn thân con tuyết lang đó đã bị máu nhuộm đỏ, khóe miệng còn dính thịt đỏ máu, hai mắt nó đã biến thành màu đỏ máu, lao tới cắn xé nhân loại trước mặt mình, tứ chi không ngừng bất an nóng nảy di động trên đất, muốn lao tới cắn xé nhân loại trước mặt, nhưng bản năng lại không cho phép nó làm thế, nó vẫn luôn khổ sở giãy dụa.
Lạc Khắc nhìn một người một thú này, nụ cười đầy mặt, gã đi tới trước mặt nhân loại kia: “Belial, cảm giác bị linh sủng mình nuôi dưỡng cắn xé ra sao? Cho dù linh sủng có trung thành thế nào, cũng khó thể che giấu thú tính trong xương cốt chúng! Cậu xem tôi chỉ bỏ chút thuốc cho nó thôi, nó đã không thể khống chế muốn ăn cậu rồi… linh sủng như thế cậu còn nuôi làm gì, cho dù hôm nay cậu không giải trừ khế ước, giữa cậu và nó đã sinh ra ngăn cách, sau này căn bản không cách nào sóng vai chiến đấu. Tôi không muốn mạng của cậu, cậu tu luyện đến lục cấp hiện nay cũng không dễ dàng, hiện tại giải trừ khế ước vẫn còn kịp, tôi chỉ muốn tuyết lang… nếu cậu không đáp ứng, tôi sẽ tố cáo chuyện cậu từng làm trước kia! Khi cậu còn là người bình thường, đã lỡ tay giết chết ngự linh sư dự định xâm phạm cậu, cho dù hiện tại cậu đã có thân phận khác với quá khứ, nhưng khi cậu giết người vẫn chỉ là một người bình thường… nghĩ đến pháp luật đại lục đi, cậu không thoát được chế tài của pháp luật. Nếu cậu đáp ứng, tôi bảo đảm, chuyện này tôi sẽ không nói ra ngoài, cậu an toàn rồi.”
“Nằm mơ…” Người đầm đìa máu kia tựa lưng vào lồng, cúi đầu không nhìn rõ bộ dạng: “Lạc Khắc, mày hiếp người quá đáng! Mày sẽ phải hối hận bởi chuyện mày làm hôm nay__”
“___ Anh! Anh đang làm gì!” Tiếng thét sắc nhọn của Lạc Phi đột nhiên truyền tới, Lạc Khắc sửng sốt, sau đó sắc mặt đại biến, khi quay đầu nhìn thấy Lạc Phi, gã không bận tâm ngự linh sư lục cấp tên Belial đó nữa, lập tức tới trước mặt Lạc Phi: “Phi nhi sao em đến nhanh vậy!”
Lạc Phi run rẩy nhìn một người một thú bị bảo khí nhốt: “Anh không phải muốn tìm ma thú cho em sao, đó là linh sủng của người khác… sao anh có thể làm thế…”
Lạc Khắc lập tức hoảng lên: “Phi nhi em đừng nghĩ lung tung, đây chỉ là một loại thủ đoạn giúp anh đoạt được linh sủng mà thôi. Tuyết lang này kỳ thật không khó coi như thế, đợi anh thu phục nói rồi, bảo nó tắm sạch sẽ, điều giáo nó thật tốt, nó sẽ trở nên rất đáng yêu, Phi nhi sẽ thích…”
“Nhưng anh ơi… bình dân thì thôi đi, anh động thủ với ngự linh sư, sẽ bị truy bắt! Ngự linh sư tàn sát nhau là kiêng kỵ của cả đại lục, nếu bị người phát hiện…”
“Hắn còn chưa chết mà, sợ cái gì.” Lạc Khắc nói, “Cho dù hắn chết, hiện tại ở đây chỉ có em và anh, còn một con súc sinh, không ai biết, thì làm sao định tội anh được__”
Lạc Khắc nói, đột nhiên nhớ tới Thời Yến, nhanh chóng quay đầu tìm kiếm bóng dáng Thời Yến, khi nhìn thấy Thời Yến đã đứng trước mặt bảo khí, không biết y đang làm gì, Lạc Khắc lập tức quát lên: “Mày đứng đó làm gì, mau qua đây cho tao!”
Thời Yến quay đầu lạnh lùng nhìn Lạc Khắc: “Lạc Khắc, đã lâu không gặp.”
Sắc mặt Lạc Khắc đại biến: “Thời Yến!”
“Là tao…” Thời Yến cười lạnh, y vừa là Thời Yến của Thời gia, cũng là Thời Yến của quá khứ.
Lạc Khắc vội quay đầu nhìn Lạc Phi, thấy cô vẻ mặt không hiểu gì, Lạc Khắc lập tức hiểu Lạc Phi không biết chuyện, Lạc Khắc nhớ tới vướng mắc quá khứ cùng Thời Yến, sắc mặt biến ảo không ngừng, gã làm sao cũng không hiểu nổi, phế vật Thời gia sao lại ở đây, lẽ nào y đã biến thành ngự linh sư rồi?
Bất kể trên người Thời Yến rốt cuộc đã phát sinh cái gì, lúc này, Thời Yến xuất hiện ở đây, đối với Lạc Khắc mà nói, là cực kỳ bất lợi. Sắc mặt Lạc Khắc biến ảo mấy lần, tựa hồ đã nghĩ thông gì đó, đi tới trước mặt Thời Yến: “Thời Yến, giữa chúng ta chỉ có một chút ân oán nhỏ, hôm nay cậu giúp đỡ Lạc Phi, nếu cậu và Lạc Phi là bạn, vậy cũng là bạn của tôi, chuyện quá khứ để nó qua đi. Hôm nay tôi muốn giúp Lạc Phi đoạt con linh sủng này, bất kể cuối cùng có thành công không, Lạc Khắc tôi đều ghi nhớ ân tình của cậu, chuyện này nếu cậu giữ bí mật cho tôi, tôi còn có thể cho cậu biết một vài chuyện cậu muốn biết…”
Thời Yến vừa đem linh thủy, mấy bình thuốc giải độc, thậm chí còn có cả một bảo khí dùng một lần mang theo người, bất kể có dùng hay không đều ném vào cho người máu thịt bầy nhầy kia, vừa cười nhìn Lạc Khắc hỏi: “Chẳng hạn?”
“Chẳng hạn năm đó cậu quá mức hống hách ngang tàng, đắc tội không ít người, cho dù hiện tại cậu đã trở thành ngự linh sư, năm đó tạo địch quá nhiều, về sau sẽ bất lợi cho cậu. Tôi thấy chỉ sợ cậu đã quên mình từng đắc tội những người nào rồi, tôi có thể cho cậu một danh sách…”
“Năm ngoái mày và đám hổ bằng cẩu hữu của mày luân gian một bình dân, còn ghi lại vào thủy tinh ma lực… tao muốn hành tung của mấy kẻ đó lúc này…”
“Cậu là nói bọn Duy Lặc, Đàn Quang?” Lạc Khắc kinh ngạc.
“Không sai…” Vẻ mặt Thời Yến lập tức trở nên âm trầm, Duy Lặc, Đàn Quang, tốt lắm, biết tên của họ, muốn tra được sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Có thể.” Tuy Lạc Khắc có hơi kỳ quái, nhưng lập tức hào phóng đáp ứng, “Vậy hiện tại cậu…”
“Tôi tự nhiên sẽ không xen vào chuyện của mấy người.” Thời Yến cười quái dị, lùi về sau một bước, một giây sau, kèm với một tiếng nổ đáng sợ vang lên, một bảo khí dùng một lần nổ tung, trực tiếp nổ bảo khí giam cầm họ thành nhiều mảnh!
Người máu thịt mơ hồ trong lồng uống linh thủy Thời Yến cho mình, thân ảnh đầy máu thịt chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn Lạc Khắc.
“Cậu… cậu đã làm gì…” Lạc Khắc nghi ngờ nhìn Belial.
“Không có gì, chỉ kích phát tiềm năng sinh mạng mà thôi.” Belial toét miệng cười, quay người đi về phía tuyết lang, tuyết lang thần trí không rõ còn đang đứng tại chỗ khổ sở giãy dụa, thấy Belial đi về phía mình, tuyết lang chậm rãi lùi ra sau, miệng phát ra tiếng kêu, giống như khẩn cầu Belial đừng lại gần nó.
Belial nhìn tuyết lang thật sâu, cuối cùng mỉm cười lắc đầu với tuyết lang, kiên định đi tới cạnh nó, hắn đưa tay xoa cái đầu nóng nảy bất an của tuyết lang, lát sau, linh lực toàn thân lập tức trào ra, toàn bộ ùa vào tuyết lang!
Trong hai giây ngắn ngủi, Belial đem linh lực vừa bổ sung, thậm chí tiềm năng của mình truyền hết vào người tuyết lang. Bị thương nặng như thế, lại mất đi linh lực, Belial nhanh chóng ngã xuống cạnh tuyết lang, nhắm mắt lại triệt để đứt đường sinh cơ.
Tất cả phát sinh quá đột nhiên, người tại đó đều chưa phản ứng lại, mắt thấy một ngự linh sư lục cấp cứ thế mà chết, mọi người đều chấn động.
“Nhân loại này điên rồi… tuy hắn bị thương nặng như thế, nhưng có thuốc của cậu cho hắn, rõ ràng hắn có thể sống sót…” Bát Hỉ nhảy tới cạnh Thời Yến, lầm bầm.
Thời Yến nhìn bóng lưng toàn thân là máu đó: “Cho dù có thể sống sót, chỉ sợ cấp bậc ngự linh sư sẽ thụt lùi, đời này muốn tiến bộ cũng khó. Hơn nữa, hắn còn bị Lạc Khắc nắm được điểm yếu… tuyết lang không rơi vào tay Lạc Khắc, Lạc Khắc sẽ không bỏ qua cho hắn…” Người bình thường giết chết ngự linh sư sẽ bị xử tử hình, Lạc Khắc lộ chuyện này ra, cho dù Belial thoát được hôm nay, là một ngự linh sư không có bối cảnh, chỉ sợ sau này khó thoát cái chết…
Ngoài mặt tuy bình tĩnh, nhưng tận mắt nhìn thấy Belial chết như thế, trong lòng Thời Yến vẫn tràn đầy chấn động. Tên điên táng tận lương tâm Lạc Khắc, gã cứ thế bức chết một ngự linh sư!
Sau khi toàn bộ linh lực của Belial dung nhập vào thân thể tuyết lang, tuyết lang mở mắt ra, đôi mắt của nó hoàn toàn biến thành màu máu, nó cúi đầu liếm mặt Belial, sau đó quay đầu, chậm rãi đi tới chỗ Lạc Khắc.
Dường như sau khi được linh lực của Belial trùng kích, thuốc trong người tuyết lang không còn ảnh hưởng đến hành động và thần trí của nó, tuyết lang nhìn chằm chằm Lạc Khắc, nhe răng, miệng phát ra từng tiếng gầm gừ.
Sắc mặt Lạc Khắc biến đổi: “Tuyết lang lục cấp, cũng muốn ngang ngược trước mặt ngự linh sư thanh cấp!”
Lạc Khắc còn chưa dứt lời, tuyết lang há miệng, gầm lên một tiếng đáng sợ, theo tiếng gầm của nó, lông toàn thân bắn ra như kim châm, linh lực trong người rúng động từng vòng từng vòng. Bên trong người nó phát sinh biến hóa, ngoại hình cũng dần thay đổi! Da lông màu trắng toàn thân chậm rãi biến thành màu đỏ!
“Nó sắp biến dị!” Bát Hỉ kinh ngạc: “Ma thú biến dị, trăm năm khó gặp một lần! Tuyết lang này có tiềm lực cực mạnh, nhưng với trạng thái của nó lúc này, thần trí không rõ, còn bị trọng thương, cho dù biến dị thành công, cách cái chết cũng không còn xa!”
Thần Quang đồng dạng cũng thò đầu ra, nhìn chằm chằm tuyết lang, mắt thấy tuyết lang muốn triền đấu với Lạc Khắc, Thần Quang muốn nhào lên giúp đỡ, nhưng nhanh chóng bị Thời Yến cản lại.
“Nó muốn thay chủ nhân của mình báo thù, chúng ta đừng tự tiện xen vào.” Thời Yến nói, “Cho dù biến dị, ma thú lục cấp muốn chiến thắng nhân loại cũng vô cùng khó khăn, đợi khi nó xuất hiện mệt mỏi, chúng ta hãy giúp nó sau.”
Thời Yến nói, nhìn Lạc Phi đứng một bên, Lạc Phi hiển nhiên còn chưa hoàn hồn khỏi đả kích của một chuỗi sự việc, hai mắt vô thần nhìn một người một thú đang đấu.
Tuyết lang tuy là ma thú lục cấp, nhưng lúc này nó đã mang khí thế liều mạng, Lạc Khắc không muốn mất mạng tại đây, vì thế lúc giao thủ có chút bó tay bó chân, lại thêm tuyết lang đã có ý muốn chết, mà Lạc Khắc lại thời khắc nhớ mong em gái sau lưng mình…
Sau mấy lần, tuyết lang cư nhiên càng chiến càng dũng, Lạc Khắc liên tục thối lui, đã nổi lòng chạy trốn.
Lạc Khắc nhanh chóng ném ra mấy trụ băng, tạm thời phong tỏa hành động của tuyết lang, quay đầu lớn tiếng gọi Lạc Phi: “Phi nhi em đi trước đi, đợi anh giết con súc sinh này rồi sẽ qua tìm em!”
Lạc Khắc vừa dứt lời, tuyết lang đã đột phá tầng băng, khí thế toàn thân tăng cao lần nữa!
“Nó xong rồi, nếu trong năm phút không giết chết được Lạc Khắc, nó đã chết trước…” Bát Hỉ nhìn tuyết lang, thấp giọng ai oán nói.
“Anh…” Lạc Phi nhìn Lạc Khắc đã bị thương, trên người không ít vết máu, lập tức hoảng lên, chạy tới trước mặt Thời Yến kéo Thời Yến nói: “Thời Yến, cậu giúp anh tôi đi… tuyết lang đó đã điên rồi, anh ấy bị thương rồi…”
Thời Yến nhìn Lạc Phi hoang mang luống cuống, nâng tay nhẹ vỗ tay cô: “Tôi sẽ không giúp gã.”
“Thời Yến… cậu giúp anh tôi đi mà, hôm nay đã chết một ngự linh sư, anh tôi nếu cũng chết ở đây, chuyện này sẽ ầm ĩ, ai cũng không thoát được liên hệ… cậu chỉ cần giúp tôi cứu anh ấy, sau này cậu có điều kiện gì, chúng tôi sẽ đáp ứng…”
“Cô đang uy hiếp tôi?” Thời Yến quay đầu nhìn cô ta, thấy Lạc Phi nước mắt đầy mặt nhìn mình, Thời Yến không có hứng nói nữa, quay đầu nhìn chằm chằm Lạc Khắc đang chiến đấu: “Lạc Phi, tôi có thù với anh của cô, cho dù gã không chết trong tay tuyết lang, tôi cũng sẽ tự tay giết chết gã.”
Lạc Phi sững sờ, ánh mắt Thời Yến nhìn Lạc Khắc lạnh lẽo âm hàn, không ai nghi ngờ độ thật giả của lời y.
Lạc Phi lùi liền mấy bước, quay người chạy về phía Lạc Khắc, nếu Thời Yến đã không giúp đỡ, cô sẽ tự đi.
Mắt Thời Yến lóe lên, nhìn Lạc Phi chạy đến chỗ Lạc Khắc.
Lạc Khắc thấy Lạc Phi chạy qua, giật mình, công kích vốn đã chuẩn bị sẵn, vì Lạc Phi xông vào mà bị loạn tiết tấu, ngược lại tuyết lang thấy Lạc Phi đến, lập tức vui mừng, tấn công Lạc Phi.
Lạc Khắc thấy thế, luống cuống bảo vệ Lạc Phi, công kích của tuyết lang không chút khách khí đánh lên người Lạc Khắc, Lạc Khắc liền phun mấy ngụm máu tươi!
“Anh!!” Lạc Phi kinh hoảng thét lên, thấy mình trở thành liên lụy, Lạc Phi vội vàng muốn ly khai, nhưng tuyết lang nào bỏ qua cho cô, nó chỉ còn lại mấy phút sinh mạng, tự nhiên phải lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng.
Thấy tuyết lang lại muốn tấn công Lạc Phi, Lạc Khắc chỉ có thể bị động chịu tiếp một công kích của nó, nào ngờ tuyết lang vốn cũng không phải tấn công Lạc Phi, hư chiêu này vốn dĩ là muốn dụ Lạc Khắc tự gánh mà thôi!
Ngực Lạc Khắc nhanh chóng bị tuyết lang đánh ra một lỗ máu, máu tươi tràn ra, Lạc Khắc không dám tin cúi đầu xuống, nhìn vết thương chí mạng không cách nào chữa trị trước ngực mình, chậm rãi, gã ngẩng đầu lên, nhìn sang hướng Lạc Phi.
Lạc Phi đang chạy đi chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên trở nên yên tĩnh, khi cô dừng bước quay đầu lại, lại thấy một màn mà cả đời cô cũng không nguyện ý thấy.
Lỗ máu trước ngực Lạc Khắc không ngừng trào máu tươi òng ọc, sắc mặt gã trong mấy giây trở nên tái xám, khi ánh mắt gã chạm vào ánh mắt Lạc Phi, gã cư nhiên nở nụ cười, gã há há miệng, muốn nói gì đó với Lạc Phi.
Nhưng ngay lúc này, tuyết lang lại nhào đến nữa, cái miệng đỏ máu nhắm vào đầu Lạc Khắc, ngoạm đứt đầu gã…
“Không!!!” Lạc Phi điên cuồng thét lên, chạy về phía Lạc Khắc, sau khi thấy thi thể không còn đầu của Lạc Khắc, Lạc Phi nhanh chóng lao tới chỗ tuyết lang đang ngậm đầu Lạc Khắc, “Trả đầu anh tao lại cho tao, trả cho tao trả cho tao!!!”
Tuyết lang chạy nhanh hơn Lạc Phi, chẳng thèm nghe lời Lạc Phi nói, nó chạy tới cạnh thi thể chủ nhân mình, ném đầu Lạc Khắc xuống đất, sau đó cúi đầu, liếm mặt Belial, giống như lúc Belial còn sống, nó và Belial vui đùa, chỉ cần nó liếm mặt Belial, Belial sẽ mở mắt cười sờ cái đầu đầy lông của nó.
Nhưng Belial không bao giờ mở mắt ra nữa, tuyết lang lại như không hề cảm thấy, vẫn dịu dàng liếm, cho đến khi sinh mạng của nó cũng sắp kết thúc, động tác của tuyết lang càng lúc càng nhẹ, cuối cùng nằm bên cạnh Belial, đầu tựa vào Belial, chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi Lạc Phi chạy tới cạnh Belial và tuyết lang, nhìn một người một sủng đã chết, cô ngây ngẩn nhìn hai giây, đột nhiên lao tới cạnh Belial, ôm đầu Lạc Khắc lên: “Anh ơi… anh ơi…”
Cô ôm đầu Lạc Khắc, như phát điên chạy lại chỗ xác Lạc Khắc, ấn đầu vào thân thể: “Anh ơi… anh tỉnh lại đi, anh ơi, anh ơi!!”
Thời Yến đứng bên cạnh nhìn tất cả kết thúc, chậm rãi xoay người bỏ đi.
Sau khi Thời Yến đi mấy phút, sau lưng bùng lên ánh sáng của máy cảnh báo được mở, Thời Yến quay đầu, đó là máy cảnh báo của y, Lạc Phi mở nó.
Ánh sáng của máy cảnh báo nổ tung trên trời, ánh sáng chói mắt khiến Thời Yến híp mắt lại, y đưa tay che mắt, lát sau, trầm giọng cười nói: “Bao gồm Thời Dực, còn năm tên…”
Thần Quang vốn tựa trên người Thời Yến, nhân lúc Thời Yến không chú ý, lặng lẽ chạy tới trước mặt Lạc Phi, Lạc Phi đang ôm Lạc Khắc thương tâm muốn chết ngẩng đầu lên, liền thấy đôi mắt rắn đen kịt của Thần Quang nhìn cô.
Thoáng cái, Lạc Phi ngừng khóc, ngẩn người nhìn Thần Quang, mấy giây sau, Thần Quang quay người nhanh chóng rời khỏi đây, trở lại bên người Thời Yến.
Lạc Phi ngẩn ngơ nhìn một vùng đất trống, cho đến khi nhân viên của học viên Bolorei tới, Lạc Phi mới tỉnh táo lại, nhìn thi thể Lạc Khắc, tiếp tục gào khóc thảm thiết, dường như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
“Xảy ra chuyện gì?” Sau khi người nhà trường tới, nhìn hiện trường lộn xộn, lập tức sững sờ, vội hỏi Lạc Phi.
“Em không biết… anh trai em gọi em đến tìm anh ấy… em vừa qua đây đã thấy anh ấy như thế này… anh ơi, anh ơi…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]