Mấy ngày sau, Thời Yến nhận được thư thông báo nhập học của học viện Bolorei. Do năm nay Thời Yến đã mười lăm tuổi, thực lực tuy là hoàng cấp, nhưng năng lực thực chiến cùng lực bạo phát đã có thể sánh với ngự linh sư lục cấp, tiềm năng thiên phú biểu hiện ra hôm chiêu sinh cũng xác định y không thể chỉ dừng lại ở lục cấp, vì thế học viện xếp Thời Yến vào năm tư, phóng mắt nhìn xa, toàn bộ năm tư này hầu như đều là ngự linh sư lục cấp.
Thời Yến hiểu thực lực thực tế của bản thân mình đã hoàn toàn đạt đến lục cấp, vì thế nhìn thấy nhiều ngự linh sư lục cấp như thế, một chút áp lực cũng không có, nên làm gì thì làm thế, nhưng đối với người khác, Thời Yến là một ngự linh sư hoàng cấp, đối mặt với nhiều ngự linh sư cao cấp hơn mình vậy mà một chút cũng không hiểu lấy lòng nịnh bợ, rõ ràng chính là không đặt bọn họ vào mắt, thấy Thời Yến không biết điều như thế, bắt đầu từ ngày khai giảng, đã không có người thích bắt chuyện với y.
Thời Yến không bận tâm, không khí ở Bolorei rất tốt, học sinh đều là ngự linh sư, trong xương cốt luôn không tránh khỏi có chút thanh cao, thực lực của y thấp hơn người bên cạnh, lại không phải tính cách người gặp người thích, có như vậy cũng rất bình thường, chỉ cần không ai đến gây phiền toái cho y đã rất tốt rồi.
Chớp mắt lại qua mười ngày, Thời Yến cũng dọn toàn bộ từ khách sạn đến ký túc xá học viện, thời gian hai tuần đủ cho họ thích ứng với trường học. Khóa trình học viện cũng được an bài, nhưng, trước khi chính thức bắt đầu lên lớp, lại có một cuộc kiểm tra tân sinh.
Mỗi lần khai giảng, học viện sẽ tổ chức một lần kiểm tra tân sinh, bất kể là tân sinh hay học sinh cũ đều phải tham gia, cũng giống như ở Thời gia cứ cách một thời gian cần phải kiểm tra, chính là để khích lệ học sinh tiến bộ. Mà thành tích kiểm tra mỗi lần quyết định thứ hạng chỗ ngồi trong lớp.
Học sinh cũ hiển nhiên đã rất hiểu loại kiểm tra này, tuy Thời Yến chưa từng trải qua, nhưng nghe người bên cạnh nói chuyện, y cũng từ từ biết kiểm tra thông lệ mỗi năm đều không khác nhau mấy, không ngoài kiểm tra tinh thần lực và thực chiến.
Giáo viên phụ trách kiểm tra tinh thần lực là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc nghiêm cẩn, tóc chải gọn gàng không một sợi rối, từ khi vào cửa đến bây giờ, biểu cảm gần như không có biến hóa gì, nhìn cực kỳ nghiêm túc cứng nhắc: “Tên cô là Tô San Mộc, là một ngự linh sư đỉnh lam cấp, sở trường thuật khống chế tâm, nửa năm đầu năm nay kiểm tra tinh thần lực của các em sẽ do cô phụ trách. Ngự linh sư không kiên trì được quá năm phút dưới tay cô sẽ bị cho vào danh sách đen của học viện, lần kiểm tra giữa kỳ sau nếu thành tích đạt được vẫn không thể thông qua, thì sẽ bị giáng cấp học cùng năm ba. Vượt qua năm phút là đạt chuẩn, vượt qua mười phút là tốt, vượt qua hai mươi phút là ưu tú, người kiên trì đến cuối cùng sẽ lấy được phần thưởng thêm điểm trong lần kiểm tra giữa kỳ, hy vọng các em có thể nghiêm túc đối mặt mỗi lần kiểm tra, nó có liên quan mật thiết đến tương lai các em, đồng thời, học viện rất xem trọng tiến bộ của các em, hy vọng tất cả mọi người đều có thể thông qua lần kiểm tra này.”
Tô San Mộc, sở trường thuật khống chế tâm… trong lòng Thời Yến chợt động, nhớ tới người duy nhất giỏi thuật khống chế mà y từng tiếp xúc – Mộc Lam, xem ra người tu luyện kỹ năng này, tinh thần lực nhất định rất cường đại.
Xung quanh truyền đến tiếng thầm thì to nhỏ của bạn học, ngũ cảm của Thời Yến nhạy bén hơn người thường, nhanh chóng nghe hết những lời xung quanh.
“Trời ơi… năm nay sao lại để bà phù thủy này tới phụ trách kiểm tra.”
“Nghe nói bà ta là người Mộc gia?”
“Trước kia thì phải, hiện tại không phải, nghe nói vì làm người quá mức cương trực công chính, chém chết một đứa bé phạm sai lầm nhỏ, hơn nữa chết không nhận sai, Mộc gia thấy bà ta ngoan cố cứng đầu, đổi bà ta khỏi nhà. Lúc bà ta ra khỏi nhà, bị tước đoạt họ Mộc, dứt khoát đổi tên luôn, lúc đó bà ta là hoàng cấp, không ai ngờ dược, trong ba năm ngắn ngủi bà ta lại thăng lên lam cấp, sau tỉnh ngộ muốn về Mộc gia, nhưng Mộc gia gia chủ lại không đáp ứng.”
“Gia chủ Mộc gia đầu bị lừa đá sao, ngự linh sư lam cấp cũng không cần, khi không tiện nghi cho Bolorei…”
“Khi không khổ chúng ta, sắp sửa phải bị bão táp tinh thần của bà ta ngược đãi rồi… thuật khống chế tâm của Mộc gia rất nổi danh…”
Tô San Mộc đứng trên bục giảng, tùy ý học sinh bên dưới nói đủ rồi, mới nói tiếp: “Nếu không có dị nghị, bắt đầu kiểm tra.”
Bà vừa dứt lời, linh lực xung quanh đột nhiên nghẹn lại, cả giảng đường cứ như bị phong tỏa, giây tiếp theo, linh lực trong giảng đường cuộn trào, một luồng uy áp đáng sợ bùng phát từ thân thể lùn mập của Tô San Mộc, cuốn lấy từng người ở chỗ ngồi.
Thân thể Thời Yến lại không bị ảnh hưởng, chỉ có đầu bị luồng uy áp này làm choáng váng không ngừng, nhìn xung quanh, dường như không gian bị vặn vẹo, lập tức khiến y dâng lên một cảm giác đáng sợ không thể chống lại.
Đến lúc này, Thời Yến đã tiếp xúc qua không ít ngự linh sư cường đại, nếu nói cảm giác Thời Huân cho y giống như một đỉnh núi cao không thể với, cảm giác Thần Quang cho y là cả thế giới bị nó xâm nhập không đâu không có, thế thì tinh thần lực của Tô San Mộc giống như gió lốc, đến vừa nhanh vừa gấp, hơn nữa tạo nên ảo giác cho tinh thần y, lúc này, Thời Yến hoàn toàn không thấy được tình huống của người khác, cứ như cả giảng đường chỉ còn lại một mình y.
Ngay lúc này, Thời Yến chỉ cảm thấy Thần Quang trên cổ tay khẽ động, thân rắn lạnh lẽo bò lên theo cánh tay, đầu chui ra khỏi cổ áo Thời Yến, ngẩng đầu nhìn Thời Yến.
Thời Yến cắn răng thấp giọng nói: “Tôi không sao, chỉ là kiểm tra mà thôi.”
Trước khi bắt đầu kiểm tra, Thời Yến đã từng dặn Thần Quang nhất thiết đừng tùy tiện hành động, vì thế lần này Thần Quang không trực tiếp chui ra, mà lặng lẽ bò đến cổ áo y, Thần Quang thấy Thời Yến quả thật không có nguy hiểm, nhưng lo lắng Thời Yến không thể kiên trì, bèn gác đầu lên giữa vai và xương quai xanh của y, ở đó được áo che chắn, người bên cạnh không nhìn thấy, nhưng Thời Yến vừa cúi đầu, mặt có thể chạm đến nó.
Thời Yến và Thần Quang có khế ước tương liên trên tinh thần, lúc này Thần Quang nằm trên người y, dường như có thể cảm giác được sự cổ vũ Thần Quang truyền đạt đến, Thời Yến ấm áp trong lòng, có Thần Quang phân tán lực chú ý, uy áp tinh thần của Tô San Mộc vốn chỉ nhắm vào lục cấp, Thời Yến từng vì ký khế ước với Thần Quang, tinh thần lực dưới kích thích của Thần Quang mạnh hơn người thường không ít, vì thế bất tri bất giác, hai mươi phút trôi qua, Thời Yến vẫn không cảm thấy gì.
Những người không kiên trì được đến hai mươi phút, sớm đã thoát ra khỏi ảo ảnh tinh thần Tô San Mộc tạo ra, bọn họ vừa nghỉ ngơi, vừa chú ý còn có những ai đang tiếp tục kiên trì, mắt thấy hai mươi phút đã qua, trong giảng đường chỉ còn lại hai người kiên trì, một người là Long Xuyên xếp thứ nhất trong lớp học kỳ trước, còn một người là Thời Yến, ánh mắt mọi người nhìn Thời Yến bất giác đều trở nên kinh dị.
Tinh thần lực của ngự linh sư hoàng cấp cư nhiên còn mạnh hơn những lục cấp như họ, những người này phần lớn dựa vào thực lực chính mình vào Bolorei, tự nhiên đều không phải túi rơm tự cho mình siêu phàm, bọn họ rất rõ ràng thực lực của mình không có vấn đề, vậy chính là tinh thần lực của Thời Yến mạnh hơn người thường nhiều.
Khó trách hoàng cấp có thể lên năm tư, cho dù đối phương tạm thời yếu hơn họ, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể vượt qua họ.
Giờ phút này, trong lòng không ít người xoay chuyển muôn hồi, ánh mắt nhìn Thời Yến mỗi người mỗi kiểu.
Chớp mắt ba mươi phút trôi qua, Long Xuyên cuối cùng không kiên trì nổi nữa, thoát khỏi bão táp tinh thần, thấy đã có người đứng đầu, Tô San Mộc thu lại uy áp tinh thần của mình, ánh mắt nhìn Thời Yến cũng mang theo mấy phần hiếu kỳ.
Long Xuyên có thể được xếp thứ nhất trong lớp, thực lực đương nhiên không cần phải nói. Những ngự linh sư này vẫn còn nhỏ tuổi, tiềm năng trong người còn chưa thể kích phát hoàn toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát, học kỳ này có người vượt qua Long Xuyên, bà không hề bất ngờ chút nào, nhưng nếu là một ngự linh sư hoàng cấp thay thế, vậy rất đáng chú ý.
Thời Yến tỉnh khỏi bão táp tinh thần của Tô San Mộc, mở mắt ra, thấy không ít người đang nhìn mình chằm chằm, còn ném ánh mắt thân thiện sang, tuy có chút nghi hoặc, nhưng quan sát xung quanh một lượt, lại suy nghĩ một chút, y lập tức hiểu được có chuyện gì.
Trong lần kiểm tra đầu tiên biểu hiện chói mắt như thế, tuy có hơi cao điệu, nhưng Thời Yến hiểu, thân phận ngự linh sư hoàng cấp của y muốn được công nhận ở lớp này, thì nhất định phải lấy thực lực ra.
Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đã hơi khác với trước, biết thực lực của mình đã bước đầu được vài người nhìn thẳng, Thời Yến mỉm cười đáp lại họ. Lúc này, cuối cùng y đã bước vào mắt của đám ngự linh sư cao ngạo đó.
Kiểm tra sáng sớm đến đây là thôi, sau giờ nghỉ ngơi giữa trưa, kiểm tra buổi chiều là thực chiến, quyết định thông qua rút thăm. Bắt đầu từ hai người một tổ, người thắng tiếp tục vào vòng sau, tính theo tổng điểm cho ra thực chiến vương cuối cùng, mà phụ trách giám sát trận này, lại là một giáo viên khác.
Có buổi sáng làm đệm, tuy không còn ai xem thường Thời Yến, nhưng lại không mấy xem trọng thực chiến của y, ngự linh sư hoàng cấp cho dù kỹ xảo có cao siêu, linh lực chưa hóa dịch thể, linh lực trong người tích lũy cũng không sánh bằng lục cấp, điểm này đã được công nhận. Nhưng, thực chiến buổi chiều, lại lần nữa đổi mới nhận thức của mọi người đối với ngự linh sư hoàng cấp.
Phải biết trước khi đến đây, khi Thời Yến còn là xích cấp, đã từng động thủ với ngự linh sư hoàng cấp, khi y hoàng cấp, trong tháp thời gian đã giao chiến với không ít người, sau khi ra khỏi tháp, thậm chí còn chịu một kích của trưởng lão Thời gia, sau đó là không ngừng đối kháng với Thần Quang, thậm chí còn đến rừng Ma Thú chiến đấu với Cửu U Xà tiếp cận thanh cấp. Kinh nghiệm thực chiến của Thời Yến không ít hơn những học sinh ngự linh sư này. Mà bề ngoài Thời Yến là hoàng cấp. cũng khiến mọi người sinh ra khinh thường vô hình, vì thế mấy trận đầu, Thời Yến gần như trở thành người chiến thắng nhanh nhất tại đó.
Khi số người bị loại càng lúc càng nhiều, đa số người còn lại đều có mấy phần bản lĩnh, họ cũng không dám xem thường Thời Yến nữa. Thời Yến chậm rãi gặp được đối thủ, trong đó còn từng bị thương nhẹ, không có đá luân hồi Cửu Trọng Sát Bát Hỉ cùng Thần Quang, cuối cùng Thời Yến dừng lại ở hạng tám.
Một ngự linh sư hoàng cấp mới nhập học, trong kỳ kiểm tra đầu năm, kiểm tra tinh thần lực đứng hạng nhất, thực chiến đứng hạng tám. Thành tích này gần như khiến người cả lớp sôi lên, ngay cả ngự linh sư hoàng cấp cũng có thể đi đến bước này, những ngự linh sư lục cấp như họ còn không cảm thấy xấu hổ sao!
Ngự linh sư tại đó có ai không phải thiên chi kiều tử, trong lòng tự nhiên đều có sự cao ngạo, Thời Yến cường đại đổi mới nhận thức của họ về ngự linh sư hoàng cấp, càng nhận thức sâu sắc sự kém cỏi của bản thân. Đồng thời, không ít người cũng thay đổi thái độ với Thời Yến, thực lực của Thời Yến hoàn toàn được công nhận, cho nên cũng được họ tiếp nhận hoàn toàn, dung nhập vào cái lớp này. Cho dù Thời Yến vẫn biểu hiện không mấy khác với ban đầu, phần lớn mọi lúc mặt không biểu cảm, nhưng mọi người không còn để ý nữa, chỉ nghĩ tính cách y trời sinh đã thế.
Nhưng, sau khi giáo viên phụ trách kiểm tra ngày thứ hai, ngày thứ ba đến, tất cả mọi người đều trợn to mắt.
Giáo viên phụ trách kiểm tra ngày thứ ba là một nam nhân trung niên văn nhã, làn da trắng mịn, cười lên có chút xấu xa, không ít thiếu nữ nhìn mà động tâm: “Tên thầy là Witke, là một ngự linh sư trung kỳ thanh cấp, tối qua cao tầng học viện lâm thời mở cuộc họp, quyết định thực chiến năm nay thêm một hạng mục, để cho học sinh mới nhập học nhanh chóng dung nhập vào tập thể của chúng ta, vòng kiểm tra thứ ba sẽ diễn ra ở sân mô phỏng của trường, sáng hôm nay, tất cả các lớp năm tư đều sẽ vào đó, mục tiêu của các em là mỗi người bắt được ít nhất một ma thú trung cấp, thực lực phù hợp với thực lực bản thân các em, cho phép các em dùng công cụ phụ trợ, hơn nữa… phía nhà trường yêu cầu bắt sống, chỉ cần không chết, đứt tay đứt chân không vấn đề. Còn về làm sao để bắt, tùy các em tự do phát huy…”
Witke còn chưa dứt lời, cả lớp đã vang lên tiếng gào thét: “Thứ này không phải là phương pháp cuối cùng trường dùng để kiểm tra cuối kỳ sao!! Cuối kỳ trước vừa trải qua, tại sao mới khai giảng lại phải tới lần nữa, lẽ nào sau này một học kỳ phải chiến đấu với mấy ma thú đó hai lần? Đừng mà…”
“Học sinh cũ tụi em còn được, mấy học sinh mới thì xong rồi…”
“Người ta ghét nhất là đấu với ma thú…”
“Em ghét vào sân mô phỏng! Có muỗi, có đủ thứ trùng đáng sợ đó, khốn kiếp…”
Đợi đến khi tiếng huyên náo của mọi người chậm rãi nhỏ dần, Witke mới không nhanh không chậm nói: “Từ khi thiên phú của các em thức tỉnh đến nay, thân phận ngự linh sư đã cho các em bao nhiêu chỗ tốt, trong tay các em nắm giữ những năng lực người bình thường không thể có, hưởng thụ tôn kính và tán thưởng của người bình thường, thậm chí mấy nước lớn trên đại lục còn đặc biệt công bố luật pháp riêng cho ngự linh sư, chính là vì để ngự linh sư cao cao tại thượng, có được sự tôn quý và quyền lợi người thường không có__ Các em có biết, tại sao các em có thể đạt được những thứ này không? Vì các em mạnh hơn người thường? Không, vì các em mang trên mình sứ mạng. Đại lục nhìn như an toàn, nhưng sáu đế quốc lớn ngoài mặt hòa bình bên trong không hợp, nước nhỏ chiến loạn không ngừng, phiền toái nhất là, biên giới không ngừng có ma thú tiến quân, ma thú cao cấp có trí tuệ nhất định, yêu thú thì hoàn toàn có thể sánh được với nhân loại… các em, hưởng thụ quyền lợi người bình thường không có, thì nhất định phải trả giá. Rồi sẽ có một ngày, các em phải lên chiến trường, bảo vệ quốc gia của mình, chém giết ma thú, nếu hiện tại đã bắt đầu sợ ma thú, còn tiếp tục ở lại đây làm gì nữa, về nhà trồng ruộng đi, không cần đối diện ma thú đáng sợ, không cần tiếp xúc với những con trùng biến dị đó, càng không cần phải chịu nguy hiểm mạng sống tắm máu chiến đấu.”
Tuy Witke vẫn tươi cười, nhưng trong phòng học đã hoàn toàn không còn âm thanh bất mãn, tất cả mọi người ngậm chặt miệng, người vừa lải nhải ghét ma thú ghét trùng thì cúi đầu đỏ bừng mặt.
Đương nhiên, cũng có người không cho là đúng, những lời đại nghĩa này bọn họ đã nghe từ nhỏ đến lớn, sớm đã nghe phát ngán, chiến trường quả thật cần ngự linh sư, nhưng không phải mỗi một ngự linh sư đều cần phải đến chiến trường…
Nhưng lúc này, tuyệt đối không có ai phản bác Witke, Witke thấy không còn ai oán trách, tiếp tục cười híp mắt nói: “Nếu mọi người đều mười phần tán thành tham gia thực chiến lần thứ ba, vậy chúng ta xuất phát thôi, sớm vào sân mô phỏng. Ngoài ra, năm tư và năm năm đều sẽ tham gia thực chiến hôm nay, nhắc nhở học sinh mới một chút, lối vào sân mô phỏng khác nhau, nhưng thực tế bên trong liên kết, năm năm ở cách vách các em, hai sân mô phỏng tương thông nhau, ở giữa chỉ cách một tầng lưới cảnh báo.”
Không ai phát ra tiếng dị nghị nữa, được Witke dẫn đến sân mô phỏng.
Đi trong đám người, Thời Yến cúi đầu, lời của Witke vẫn vang vọng bên tai. Lúc này, Thời Yến một lòng muốn mạnh lên báo thù, sống cuộc sống thuận theo sở thích, trong lòng lại bị một cảm xúc kỳ dị thay thế. Y trở thành ngự linh sư, hưởng thụ tôn quý và quyền lợi người thường không có, đúng như Witke nói, trên vai mỗi người họ đều gánh vác trọng trách, thế giới này cho họ ưu đãi, họ cần phải gánh trách nhiệm nặng hơn…
Tuy nói là sân mô phỏng, nhưng thực tế gần như không có khác biệt gì với rừng Ma Thú, là người đã tự mình đi vào rừng Ma Thú, Thời Yến tỏ vẻ, nếu không phải từ học viện Bolorei bước vào sân mô phỏng này, y gần như sẽ cho rằng mình lại vào rừng Ma Thú lần nữa.
Xuất phát từ suy nghĩ an toàn cho học sinh, trong mỗi một sân mô phỏng trường học sẽ phân ma thú ra từng cấp bậc khác nhau. Ngự linh sư bên ngoài là hoàng cấp, thực tế thực lực đã sánh được lục cấp như Thời Yến, muốn bắt một con ma thú hoàng cấp quả thật là chuyện dễ dàng, người trong lớp Thời Yến thấy Thời Yến một thân nhẹ nhàng, lập tức ghen tỵ muốn chết, lúc này sớm đã không có ai kỳ thị cấp bậc của y nữa, không ít người còn tới bắt chuyện vài câu, thuận tiện tỏ lòng ngưỡng mộ của mình.
Lúc thời gian kiểm tra đến, các học sinh chậm rãi đi sâu vào sân mô phỏng, đi rồi đi, mọi người có ý tự tách ra, cố gắng tránh xuất hiện tình trạng tranh cướp ma thú với người khác.
Với thực lực chỉnh thể của Thời Yến hiện nay, cho dù gặp phải đỉnh lục cấp cũng không phải sợ, ma thú hoàng cấp càng tới tay là bắt, rất nhanh hoàn thành nhiệm vụ, thấy xung quanh không người, Bát Hỉ và Thần Quang đều chạy ra.
Bát Hỉ tính cách hiếu động, lắc lư bên cạnh Thời Yến một chút thì không ở nổi nữa, Thời Yến nghĩ tới lời Witke nói vừa rồi, lần kiểm tra này năm tư và năm năm đều tham gia, kiểm tra đầu năm mỗi một học viên đều nhất định phải tham gia, vậy có nghĩa là, lúc này Lạc Khắc cũng đang ở sân mô phỏng?
Lòng Thời Yến chợt động, trước khi Bát Hỉ đi y dặn nó lưu ý một ngự linh sư tên Lạc Khắc, hơn nữa tả kỹ lại hình dạng của Lạc Khắc, ngự linh sư Thủy tộc băng hệ vốn đã hiếm thấy, nếu Bát Hỉ gặp được trong lúc đối phương chiến đấu, lại thêm phù hợp miêu tả của Thời Yến, mười thì có hết tám chín phần là Lạc Khắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]