Tô Cảnh Húc: “Diệp tử, muội đào đầy sọt rồi thì về trước đi, đừng chờ. Chính Thân mặc kệ số lượng thu hoạch nhiều ít, huynh sẽ hiệu lệnh thu quân.”
Tô Diệp: “Khó bới lắm ạ?”
Tô Cảnh Húc: “Cũng tùy. Nơi nào ẩm ướt mềm xốp thì dễ còn nơi nào khô cứng thì khó. Căn bản huynh yêu cầu họ phải lấp đất phục hồi.”
Tô Thế Linh: “Vị trí địa lý, điều kiện thổ nhưỡng, thời tiết rất thích hợp cho giống cây củ mài sinh trưởng phát triển. Chúng ta chừa lại củ nhỏ, củ non làm giống, vun gốc nhổ cỏ… biết đâu vài năm sau lại được thu hoạch đợt nữa.”
Tô Diệp khâm phục ông chú nhìn xa trông rộng.
Tô Thé Linh: “Diệp tử, cháu thích học y dược không?”
Tô Diệp thắc mắc nhìn hắn :”Không ạ”
Tô Thế Linh nhiệt tình: “Buổi chiều bác dạy cháu nhận biết thảo dược nhé? Bác cho cháu mượn y thư, hình ảnh minh họa sắc nét chi tiết.”
Vô công bất thụ lộc, Tô Diệp hoài nghi mục đích của ông bác họ xa. Chẳng phải nghề tổ truyền cần giữ kín à. Tô Thế Linh xấu hổ giả vờ ho khù khụ thanh cuống họng, ngượng ngùng nói: “Diệp tử, cho bác đổi thịt hun khói nhé?”
Tô Cảnh Húc vỡ vạc nhiều điều.
Tô Diệp: “Hỏi anh cháu.”
Tô Cảnh Húc toe toét: “Diệp tử, muội thích gì? Nhà ca chất sách đầy kệ, tiểu thuyết du ký đủ cả. Huynh cho muội mượn sách, muội đổi thịt cho huynh nhé?”
Tô Diệp: “Tâm pháp võ công?”
Tô Cảnh Húc ỉu xìu: “Nếu có huynh đã học rồi.”
Tô Diệp ngây thơ: “Sao huynh không mua?”
Tô Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ngay-ngay-lam-ruong/4352468/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.