Tô Cảnh Lâm chỉ tay về hướng tây nam giới thiệu: “Bên kia có hồ nước nhỏ đấy. Cách chỗ bọn mình khoảng mười lăm phút đi bộ, gần hơn dòng suối trong khe núi nhiều.”
Mọi người thống nhất thăm thú tình hình khu rừng trúc hoang tiện thể đào măng xuân. Trời dần ngả bóng sang tây, họ e ngại đường núi khó di chuyển muộn giờ về nhà nên trực tiếp đạp cỏ dậm bước. Tô Diệp vai đeo cung tay cầm gậy gỗ nói với Tô Cảnh Lâm: “Các huynh đào măng nhé. Muội men dọc suối tìm hiểu vùng thượng lưu. Nội một canh giờ tất sẽ tập hợp. Huynh chớ lo.”
Tô Cảnh Lâm tự hiểu sức hắn ngăn không nổi em gái, đành đồng ý: “Muội nhớ chú ý cẩn thận. Quá thời hạn trên bọn huynh sẽ đi tìm ngay.”
Tô Diệp quan sát thấy mực nước suối dâng đều đặn, hải lưu luân chuyển mạnh mẽ hơn mùa thu năm ngoái dù trời đương nắng hạn. Dọc hai bên bờ, cát đá bằng phẳng, sỏi trắng cỏ xanh hoa dại lung linh lay động. Tô Diệp đi lại khá thông thuận giữa tiếng róc rách nhẹ nhàng nhưng nàng hơi sợ rắn độc ẩn núp nên thả chậm tốc độ. Đi thẳng suốt bốn mươi lăm phút, rẽ hình vòng cung chuyển sườn đồi, Tô Diệp choáng ngợp trước cánh đồng tường vi rực rỡ ngập tràn nắng vàng óng ả. Cụm hoa hồng đậm mỏng manh chúm chím vẫy gọi như cô nương thanh xuân mười tám đôi mươi sóng sánh mắt cười. Chúng trải dài suốt bốn, năm dặm uốn lượn mềm mại tựa dải lụa đào tô điểm làn váy tiên nữ. Ong mật nối đuôi nhau thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ngay-ngay-lam-ruong/4352465/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.