Sớm hôm sau, Tô Thế Vĩ chưa kịp đánh răng rửa mặt đã có khách tới thăm. Tô Thế Đào tươi cười hớn hở chào hỏi. Tô Thế Vĩ lây nhiễm tâm trạng vui vẻ: “Có tin tốt ạ?”
Tô Thế Đào: “Uh. Hôm qua bát thúc dẫn theo huynh cầu kiến huyện lệnh đại nhân. Mục đích chính là trình bản vẽ và bừa sắt lên cho ngài ấy. Ngài vạn phần coi trọng, lập tức điều động sai nha xuống ruộng quan thử nghiệm ngay. Tận mắt chứng kiến hiệu quả và công dụng, đại nhân cười sảng khoái vừa lòng, khen ngợi không ngớt miệng. Ngài vừa hạ lệnh mở rộng sản xuất, phổ cập cho dân chúng huyện ta vừa giữ bọn huynh ăn cơm chiều. Huynh ngại từ chối thiện ý nên về bị muộn. Đoán chắc nhà đệ yên giấc cả rồi, huynh chưa sang báo tin ngay.”
Tô Thế Vĩ: “Vâng.”
Tô Thế Đào rút tấm ngân phiếu tròn trăm lượng bạc khỏi tay áo, giới thiệu: “Đây là phần thưởng của huyện Hoành cho người lập công sáng tạo. Huyện lệnh đại nhân đã viết sổ con, đang trên đường cấp báo hồi kinh. Khả năng hoàng thượng sẽ ban thưởng thêm đấy.”
Tô Thế Vĩ run rẩy đôi bàn tay: “Đệ được nhận ạ?”
Tô Thế Đào: “Vốn thưởng cho đệ mà.”
Tô Thế Vĩ: “Nhưng người trong tộc….”
Tô Thế Đào: “Các bô lão họ Tô đã họp bàn thống nhất rồi, đệ an tâm. Hiện tại huyện lệnh có ấn tượng cực tốt với dòng tộc chúng ta, đây mới là điểm quan trọng nhất.”
Tô Thế Đào: “Huynh nghe ngóng được một số tin tức. Địa giới phủ Sơn Nam đang chịu nạn hạn hán, ruộng vườn nứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ngay-ngay-lam-ruong/4352460/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.