Lần này chạy nạn, Tô Diệp mới 9 tuổi thành người kéo xe chính. Năm nay mùa màng còn chưa thu hoạch thiên tai đã ồ tới. Thiếu thốn lương thực suốt hơn tháng chạy nạn, Tô Diệp rất mệt và đói. Dù người nhà đã cố gắng phần cho nàng nhiều đồ ăn hơn nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, Tô Diệp đói tới nỗi hoa mắt chóng mặt, biểu tình héo hon.
Đến địa phận huyện Hoành, Diệp Mai mua thêm lương thực nấu cơm khô. Tô Diệp ăn lưng lửng bụng mới hồi phục chút tinh thần sức lực. Sau khi phân đất xong, Tô Diệp ngã bệnh sốt cao không ngừng, bệnh đến hung mãnh như núi đổ. Diệp Mai vay đại ca bạc mời đại phu khám bệnh, bốc thuốc cho Tô Diệp. Uống thuốc xong chưa hạ sốt được bao lâu lại nóng bừng bừng, lăn qua lộn lại suốt 3 ngày, thân nhiệt mới hoàn toàn bình thường.
Cơn sốt thiêu cháy tiểu Tô Diệp thành Tô Diệp hiện đại. Toàn bộ ký ức của tiểu Tô Diệp vẫn còn nguyên nên cảm giác hai người như một. Cô cũng không biết tại sao lại thành ra thế này. Tô Diệp linh cảm bản thân không trở về được nữa. Chết do xe tông quá thảm thiết, giờ nàng sống ở nơi nào cũng thế thôi.
Tô Diệp nằm trên lớp cỏ tranh khô, cả người bủn rủn, cổ họng khô khốc, toàn thân vô lực.
Nằm một lúc thì có người đi vào. Tô Quả thấy Tô Diệp tỉnh, lớn tiếng hét: “Nhị tỷ tỉnh rồi!”
Diệp Mai và Tô Hủy vội vã bước đến thăm. Tô Hủy kích động rơi nước mắt còn Diệp Mai run rẩy nắm lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ngay-ngay-lam-ruong/4352433/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.